Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013






                       






       Giáng Sinh về, Trạch An – Trần Hữu Hội chúc bằng hữu  thân quý một  mùa Giáng Sinh yên bình , ấm áp. Một năm mới nhiều hạnh phúc.



Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Lận đận !

       
 


    Lận đận !

                                    Trạch An - Trần Hữu Hội

               Toán  vừa bước vào nhà Vọng , vừa móc túi lôi ra mấy tờ vé số, ném           mạnh xuống bàn:
     - Chán thiệt, Chúa lúc nào cũng nặng tai mà nhẹ tay !
     - Sao, chuyện gì mà lại có Chúa ở đây ?
     - Thì còn ai ngoài “Ngài” nửa ! Con nó đi thực tập, gọi về xin tiền, gom cả nhà được trăm mốt, chừa năm chục mua bún mai vợ bán vài tô kiếm tiền qua ngày, còn lại tớ mua sáu tấm vé. Hai vợ chồng cầu nguyện suốt đêm, chiều lại dò, nó trúng giải tám,  không được một phần ba số tiền con nó cần ! Mình có ham gì nhiều, thêm cho mình một hai số, thừa thừa ra chút, đưa mẹ nó đi cắt cái trĩ, càng ngày càng lòi ra, thấy nó nhăn nhó mà xót ruột ! Cái bao tử mình nó cũng hành,  đau mình ráng chịu được, nó có ung thì cũng kệ mẹ nó, nhưng thấy vợ con vậy thương không chịu được ! Không lẽ còn hai mẫu đất mà bán luôn thì lấy gì ăn!
      - Từ tốn, ngồi xuống đi, giải tám còn hơn không có giải nào à?
      - Thì biết là vậy nhưng mà mình hy vọng mãi, cầu xin mãi, bao năm nay  rồi ! Với lại nếu không trúng thì chấp nhận, xem như “ Ngài” chưa nghe, còn hy vọng, đằng này chứng tỏ có nghe, nhưng nghe nhỏ, giờ thì vô phương !
      Vọng phì cười:
      - Nó xin bao nhiêu ?
      - Triệu rưởi, tiền xe và ăn ở một tháng !
      Vốn thân tình, là bạn từ thời học trung học đệ nhất cấp, rồi về sống cùng trong một địa phương. Qua cái thời kỳ độc thân sau 75, Toán lại muộn màng chuyện vợ con, gần bốn mươi tuổi mới lấy vợ. Hoàn cảnh Toán thật bi đát, dù làm thì cật lực không ai bằng, người càng ngày càng gầy ra, xui xẻo cái số mệnh! Người ta trúng mía cả thì hắn mất mùa riêng , lúc được mùa chung thì giá tụt xuống dưới đáy, lỗ công chặt ! Bét gì hai ba mùa người ta cũng trúng được một mùa, mà trúng được là thanh toán ngân hàng, nần nợ, còn xây được cái nhà ! Có người chỉ năm sào thôi, mà cũng ấm cũng êm, ung dung, cứ “sáng ngậm đắng chiều nuốt cay” (Sáng cà phê chiều uống rượu ). Ai như hắn ! Từ năm mẫu đất, bán hết ba mẫu trả nợ, rồi chia ra làm một mẫu mì  một mẫu mía, gọi là “mất cái này được cái kia”, cũng trật lất. Nợ ngân hàng cứ chồng lên, mà con thì đứa đầu đang học Cao Đẳng, giờ mới đi thực tập, còn ba đứa , đang nằm trong các lớp phổ thông !
      -Thôi thì xem như có tiền cho con đi thực tập rồi. Tao bù, cho mày mượn một triệu nữa là được chứ gì?
      - Mẹ kiếp, lại bám thằng “cà rem !”.
      Hắn vừa thờ dài vừa buông người xuống ghế, một tay ấn ấn  cái bao tử, có lẻ đang đau, một  tay che mũi. Một chiếc xe chở mía chạy ngang qua nhà Vọng, con đường nhựa đang đi được, có dự án cày để làm lại,  thế rồi dở dang ba năm nay, bụi mù trời!
                                          
                                                               oOo

     Toán gọi Vọng là thằng “cà rem” vì Vọng cũng tã tơi, nghèo, lại bị đột quy liệt mất một tay ! May mắn là trời cho vợ con sớm hơn chút, cũng bốn đứa con nhưng lớn cả rồi, giờ thì con đã đi làm, tháng năm vất vả rồi cũng qua, không còn lo lắng, có thiếu thốn chút ít thì mấy đứa con bù đắp, dù không dư nhưng cũng ít thiếu . Những lúc kẹt tiền công cán, phân tro, hắn lại tới Vọng, khi có khi không, nhưng được cái là sẵn lòng. Có lần Vọng sửa lại cái  nhà, chẩn bị khởi công thì hắn kẹt tiền thuê xe cày đất trồng mía:
      -Bao nhiêu mầy?
      -Bảy triệu !
      -Chắc chịu quá !
      Nói thế nhưng trong lòng không yên, Vọng lại hỏi:
      -Bao lâu mày có , hai tháng kịp không?
      -Nếu không kịp cho mày thì tao bán lúa non !
      Biết tính hắn, Tự trọng và Tự ái thì hắn nhất ! Tiền công thợ thường thì xong nhà mới cần,Vọng đưa cho hắn bảy triệu. Đến ngày xong nhà, thấy hắn chạy bán lúa non, giá rẻ quá sức tưởng tượng, Vọng nóng mặt không cho bán, tự tay cầm sổ đỏ lên ngân hàng, vay bù vào chờ đến lúc gặt ! Lúa thì tàm tạm, còn hy vọng vào mía.
      Được mùa cho cam, mía vụ này cũng chẳng ra gì!
                                                              oOo
     
      Toán cầm một triệu đi về, còn đổi mấy tấm vé, gởi cho kịp con đi thực tập. Vọng ngồi ngẫm nghĩ vẩn vơ đời của hắn mà chạnh lòng. Nói rằng khổ lắm, khổ đến cùng tận thì chưa đến nỗi, nhưng cứ lận đận cơm áo gạo tiền thì hắn là kẻ điển hình nhất trong đám bạn bè  cùng lứa của Vọng.
      Ngày hắn ở Quy Nhơn ra học ở Quảng Trị. Nổi nhất lớp vì nhìn qua là biết con nhà giàu. Từ ăn mặc đến cách tiêu tiền, tuy mới học lớp bảy nhưng hắn chững chạc hơn Vọng và bạn cùng lớp, mặt mày lại dễ coi… Cũng từ cái chổ ấy mà hắn bị dập một trận tơi bời trong nhà chơi của trường. Vọng đứng ra can ngăn dù khá muộn, mặt hắn đã bê bết máu! Từ đó thân nhau.
      Năm 72 loạn lạc, hắn được vào học trường tư thục Việt Anh Đà Lạt. Trong khi đó, Vọng chuyển hết trại tạm cư này đến trại tạm cư khác, trường này chuyển qua trường khác, tỉnh này chuyển qua tỉnh khác! Những năm gần đây, tuổi xế chiều, cái phong trào họp lớp, họp trường rộ lên…Vọng, nếu đi cho đủ đầy thì cũng chục lớp, chục trường , dù chỉ  bảy năm học trung học !
      Dạo thi tú tài II, năm đó thi Trắc Nghiệm, máy IBM chấm thế nào lọt hết vài ngàn bài thi. Bạn bè học trường tạm cư, có thầy kiêm tới ba môn, học bạ phải thuê Giáo sư các trường công lập ký thay cho hợp lệ, vậy mà cũng có tên, còn hắn thì không ! Ức quá, hắn cạo trọc đầu, học  miệt mài thi lại kỳ hai. Vọng quá ngạc nhiên là vì biết hắn học không thua ai, dân ban B có hạng.
       Ngày gần thi lại, có kết quả bổ sung, trường gởi danh sách về tận nhà, tên hắn nằm hạng “Bình” ! sau “Tối ưu” và “Ưu” ! Điểm Toán – Lý - Hóa cao chót vót !
       Mơ ước từ lâu được vào trường Võ Bị Dalat, hình ảnh hào hùng và huyền sử “Rút gươm tuyên thệ trên đỉnh Lang Biam”, mộng “Tang bồng hồ thỉ”, quyến rũ hắn từ những ngày theo học tại đây. Không ghi danh hay thi vào trưòng đại học nào, hắn thi vào Trường Võ Bị. Điểm thì cao nhưng người hắn thì thấp, cởi giày đứng lên đo, hắn thiếu tới ba phân ! Nhiều người cho biết trước nhưng hắn không tin !
      Hắn bị bạn bè cười, tặng cho cái tên là “Người hùng thước mốt” (1m10!) ! Nói cho luôn vần thế, chứ hắn cũng tới một thước năm bảy ( 1m57)
      Với cái chiều cao ấy, Trường Sĩ Quan Cảnh Sát Quốc Gia cũng chê, chỉ có trường Bộ Binh Thủ Đức chờ đón hắn vào !  Nhưng chưa kịp mãn khóa, tháng 4/1975 ập đến, hắn đi cải tạo chung với Sĩ Quan, hai năm!
     
                                                      oOo
      Thà là dốt nát không biết tính toán làm ăn và lười nhác chi cho cam. Đằng này, hắn kế hoạch lắm, siêng năng ít ai bằng, có lần ghé thăm cái rẫy của hắn, Vọng phục cái cần cù, rẫy sạch và ngăn nắp như nhà mới xây ! Người xưa nói: Nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống…Hắn đủ cả bốn yếu tố này nhưng vẫn trật !
      Không rầu sao được, có lần mía lên cao đẹp ơi là đẹp…Mùa này mà thu hoạch thì chắc chắn ngon lành. Tội nghiệp vợ và mấy đứa con hắn, gì chứ cái TiVi “ nội địa” lem nhem hình ảnh, lúc có hình lúc không, lần này phải thay. Làm lại cái nhà trên chứ từ ngày ông nội mất, xập xệ đến không muốn bạn bè ghé thăm, bộ ghế bàn cũ rích từ thời não thời nao, vẹc- ny tróc hết, người ta thì Salon nệm láng tưng, ngồi êm ái…Còn nữa, chiếc xe  Trung Quốc cũ mèm hư lên hư xuống, hết “đề” được, sáng ra đi rẫy, đạp xặc xừ, ống “bô” bễ, nổ bôm bốp như súng máy ! Thay tuốt, hắn cũng nghỉ vậy.
      Đám mía bắt đầu khô lá, ngày chặt cũng gần kề…Chạy vạy đăng ký nhà máy đường lên lịch cho xe chở…Nhà máy thì còn đỡ tốn đỡ hao, cái anh tài xế và đám bốc vác mới hao nặng . Ăn sáng, ăn lỡ, ăn trưa , ăn chiều...bữa nào bét cũng vài trăm ! Thuê công chặt cũng khó khăn vì tới mùa thu hoạch, vậy mà có người hứa chặt cho, đâu vào đó rồi, còn vài hôm nửa thì chặt. Ác tăng cái thằng mất dạy nào vứt cái tàn thuốc ngay bờ ranh, hay cái gì đó không biết, cũng không loại trừ cái chuyện buồn tay thì đốt chơi! Cháy sạch sành sanh, hai đám, có ông Phú bên cạnh cũng vạ lây. Mà cũng chưa biết ai lây ai, đám nào cháy trước đám nào cháy sau. Khi cả hai chạy trối chết trong đêm, vấp té lên té xuống, vào tới nơi thì chỉ đứng nhìn mà khóc chớ làm gì được, gió thổi lửa lên cao ngút trời ! Vợ và mấy đứa con khóc to nhất ! Tiền công chặt cao hơn vì chặt mía cháy rất cực.
       Tại nhà máy, nhân viên nhà máy lấy mẫu vô phòng "thí nghiệm"đo độ đường , “phù phép” thế nào mà chữ đường giảm hơn một nửa, năn nỉ lấy lại mẫu khác, rút ba cây khác, gặp ngay cái nhìn lạnh tanh, lỗ te tua !
       Thì làm lại và hy vọng mùa tới. Hắn lại cật lực, nhưng rồi chị vợ bấy lâu gánh bún loay xoay cũng có đồng ra đồng vào, thế mà  khi người ta tráng "bê tông" con đường chạy dọc thôn, đường sạch đẹp thì hàng quán lại mọc lên, nông dân lâu nay quen ngồi chồm hổm bên cái gánh, nay cũng ưng kéo cái ghế, ngồi lau đũa lau bát, tán dốc dăm câu cùng ai đó, ăn tô bún, rồi đi ra miệng ngậm cái tăm, ta đây đi ăn sáng về , ăn quán hẳn hoi !
       Hắn cũng muốn xây cái quán, nhưng xập xệ thì không ai vào, mà làm kha khá, trông được một chút là phải nói tới chục triệu trở lên, tiền đâu mà xây, vậy là cứ cái gánh ! Gần năm nay, hậu môn lại ra máu, ngồi chồm hổm cũng đau, mà ngồi ghế cũng đau, vợ hắn xanh xao hẳn !
        Rồi hắn cũng xanh xao. Hàm răng chục năm nay sâu ăn hư mấy cái răng cấm, nhổ thì qua trạm xá nhổ miễn phí, mấy lần nhổ, hết mấy cái răng quan trọng, gọi là mất sức nhai ! Thôi thì trệu trạo nuốt đại cũng xong, nhưng mà không xong, dạo này cái bao tử nó nhoi nhói rồi đau thiệt tình, có khi đau quá hắn muốn văng tục !
        Không biết đến khi nào cái lận đận mới qua. Ngay trong đám bạn cùng lứa, có người trúng số đặc biệt tới hai lần, một lần mấy tấm ! Còn hắn, vụng đường tu chăng ?!

                                                         oOo
       Lâu nay, khi cái tuổi ngũ thập qua vài năm, Vọng hay ngẫm nghĩ vẩn vơ về cái may cái rủi, cái số cái phần, nghĩ hoài mà chẳng "Tri" được cái "Thiên mệnh" !
       Cứ xét như giữa hai người, Vọng và Toán thôi, tuổi thì cùng một tuổi Ất Mùi như nhau. "Cung, Mạng" thế nào mà hai đứa lại có cuộc đời  khác nhau ?! Vọng thì làm không bằng một nửa hắn, vậy mà không đến phải khốn khó như bạn.
       Hồi đi học, cũng có học được cái môn "Triết". Đọc được dăm đều về  môn này, Đông có Tây có. Khi thì thấy ông này đúng, đến xem ông kia thì thấy cũng gần đúng...
       Vọng mỉm cười, cười  câu "Ngũ Thập tri Thiên Mệnh" !
       Rồi hoang mang với  câu "Thiên cơ bất khả lậu"!
       Lẩn quẩn hoài, Vọng buông một câu:
       -Ối dào, chả biết đâu mà lần !!!

                 Ninh Thuận . 02 tháng 8 năm 2013
              
     
      
     
      
     


                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Thơ: Trạch An -Trần Hữu Hội



Tu nữ.
 
Nay em là tu nữ.
Ta khoác áo lãng du,
Mộng tình xưa em bỏ,
Ta mài miệt mang theo!
*
Từ em thành tu nữ.
Thay màu áo tiểu thư,
Ta bỗng thành thi sĩ,
Ngợi ca chúa nhân từ!
*
Từ em thành tu nữ,
Côi cút, tình bơ vơ,
Giáo đường chiều ta ngóng,
Lối xưa ấy ta chờ!
*
Đường em đi thánh thiện,
Xin cầu nguyện dùm ta,
Kiếp đời lênh đênh quá.
Chông chênh bước la đà!
                                           Tháng 6-1979.
                                           Trạch An
Từ em đi…
 
Từ dạo em đi mưa vẫn bay,
Vẫn ngồi ôn nhớ lại từng ngày,
Sầu đông rụng trắng ngoài song cửa,
Đàn đã chùng dây, lạnh buốt tay!
 
Hôm ấy đường đi ướt phũ phàng,
Trong mưa em bước giữa màu tang,
Màu hoa xoan trắng chờ ai đó?
Hay để trêu lòng ai trót say!
 
Ta cố nhủ lòng thôi chẵng đợi,
Sao buồn lại đên mỗi chiều rơi,
Một cung đàn nắn giòng bi hận,
Một nốt đàn trầm… buồn tái môi!
                                                       Tháng 8/1993
                                                       Trạch An

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

Những tờ đơn ly hôn...



     Những tờ đơn ly hôn…
                                
                                           Trạch An – Trần Hữu Hội.

        Ngồi trong căn phòng tập thể dành cho giáo viên độc thân của trường, Khiên trầm ngâm nhìn ra ngoài hiên, chén nước trà vẫn còn nóng, hờ hững  đưa lên môi nhấp một ngụm, anh  tằng hắng rồi bổng như ý thức ra cái thực tại : Mình đang cô đơn , nhưng là một cảm giác cô đơn dễ chịu, pha chút thanh thản, yên bình, vào cái tuổi năm mươi lăm !
        Muộn màng duyên nợ. Khiên học Đại học sư phạm Huế, ra trường, anh xin vào Nam, về dạy môn Sinh cấp 3 tới chín năm nơi cái trường cấp 2 và 3 này, anh mới lập gia đình. Chị cũng là giáo viên, nhưng là giáo viên cấp 1. Hiệu trưởng Thành thấy anh một thân một mình., tuổi cũng đã lớn nên mai mối …
        Ngày cưới nhau, anh Khiên ba mươi mốt tuổi, còn chị kém anh năm tuổi, hai mươi sáu.

                                                   oOo

        Chuyện mai mối của thầy hiệu trưởng Thành chưa chắc đã có kết quả nếu cô Tuyến không chủ động …Bởi lúc này Khiên cũng đang có một giáo viên cùng bộ môn, mới ra trường ba năm, mến cái hiền của Khiên. Nghiệt cái là cô Lành cũng là người kín đáo, cả trường không ai hay biết gì về tình cảm mới chớm trong lòng họ!
        Là một người chân chất, Khiên không đẹp trai nhưng thuộc loại nhìn được, anh cao ráo, vừa người, hiền và ít nói. Ngay sau khi thầy Thành giới thiệu hai người với nhau, cô  Tuyến thân mật như đã yêu nhau từ lâu. Nào ghé nhà tập thể, nào mua trái cây, nào đi chợ và làm bếp giúp… Những chiêu trò “phổ thông”, cho Khiên cảm tưởng đây chính là “môt người vợ hiền ngoan” .
       Nhưng ngoạn mục nhất là chiêu chót, với chiêu này, cô Tuyến hạ gục một lúc cả cô Lành và thầy Khiên, đạt mục đích thật nhanh chóng !
       Tối hôm đó có chiếu phim ở sân bóng xã. Nghe thông báo là thanh niên nam nữ trong xã  xôn xao! Nghe cái tên phim cũng đã thấy lãng mạn: “Xô- nát bên hồ” ! Thời này, mọi người đều khát khao một đêm giải trí ! Một dịp hẹn hò…
       Cô Tuyến đến nhà tập thể  để rủ Khiên đi xem phim, đã thấy Lành ở đó  ! Lành trẻ và đẹp hơn hẳn Tuyến ! Khiên vui vẻ, vô tình, mời cả hai đi coi phim! Hai cô gái cũng chị chị em em thật lịch sự. Phim hay và lãng mạn. Nỗi khát khao của tuổi trẻ với nghệ thuật phim ảnh làm cả sân bãi im phăng phắc, chỉ còn tiếng thuyết minh lập bập, câu trước lộn ra câu sau,  nhưng họ vẫn hiểu được mạch phim. Đúng vào lúc cảnh phim hai người dang thong thả bơi thuyền trên hồ…Tuyến mượn chiếc bấm móng tay của Khiên. Đang mê mải theo dõi  phim, Khiên móc túi đưa cho Tuyến.
       Phim hết , mọi người trầm trồ tiếc rẻ, cả hai người, Khiên và Lành không thấy Tuyến đâu, tưởng là Tuyến đã về nhà cô ấy trước vì có việc gì đó.
       Có thể cái lãng mạn trong phim làm Lành mạnh dạn thêm một chút, cô cùng Khiên về nhà Tập thể. Cửa khép nhưng không khóa và có đèn ! Khiên đẩy cửa, trố mắt, còn Lành thì hét lên thất thanh rồi chạy ngược trở ra đường !
       Tuyến nằm gần như trần truồng với tấm đắp mỏng, đắp ngang phần giữa thân, như đang ngủ , da thịt của phần còn lại lồ lộ dưới ngọn đèn điện !
       Lành vừa chạy vừa khóc. “Thì ra anh chàng Khiên này không vừa ! Con gái vào nằm trong phòng tự nhiên như thế thì chắc cũng đã lắm lần, lắm cô ! Lại có cả chìa khóa phòng nữa chứ !”
       Tuyến vờ như hốt hoảng, cô kéo chăn lên cao một chút, phần ngực và hai đùi vẫn lồ lộ trước mắt Khiên.
        -Ôi , Thầy về rồi à…Đang xem phim em tự nhiên chóng mặt, mượn chìa khóa về phòng thầy định nằm một lúc, rồi ngủ  quên !
       -Cô Tuyến có sao không, tôi chở cô về nhà nhé ?
       -Em nhức đầu, người nóng lắm! Đây này, thầy xem, thầy xem…
       Tuyến cầm tay Khiên đặt lên trán, lên bụng và ngực, rồi vòng tay ôm ngang lưng Khiên. Người Khiên cũng nóng ran, hơi thở anh dồn dập, mùi thơm da thịt của Tuyến đưa anh chơi vơi trong nổi thèm muốn khát khao…Anh mơ hồ nhớ đến một cảm giác như thế từ rất lâu…Hồi ở quê, khi anh học cấp hai, chơi trốn tìm với cô bạn cùng xóm, vô tình tay anh chạm vào ngực, cả hai ngây ngất nơi đống rơm sau nhà. Lần đó anh còn bé dại, chỉ là cảm xúc của sự gần gũi khác giống phái. Bây giờ, ba mươi mốt tuổi, với nổi rạo rực của thằng đàn ông, anh không cần gì  phải kìm giữ…
        Nhưng lần đó, đêm đó, lại đem đến cho anh nổi hối hận dày vò hai mươi bốn năm !
        Ông trời cho Khiên cái trí nhớ không bền, hay tại anh cũng không muốn lưu lại trong ký ức những nỗi đắng xót của mười mấy năm đầu sống đời hôn nhân với Tuyến. Khi anh thấy cuộc hôn nhân càng ngày càng tệ hại. Cách suy nghĩ, cách cư xử, lời ăn tiếng nói của Tuyến…Hôn nhân trở thành một sự đọa đày!
        Năm tháng qua dần, khi anh mất hết kiên nhẫn để chịu dựng, có ý định ly hôn thì đã hai đứa con! Trai đầu mười tuổi và bé gái bảy tuổi ! Chính chúng là niềm vui , hạnh phúc và hy vọng…mà anh có được trong cuộc hôn nhân này !

                                                         oOo
       - Ôi trời ơi, hơn mười một giờ rồi mà ông còn ngồi xem “phim séc” à ? Tôi họp hội đồng giờ mới xong mà ông không chợ không búa thì trưa nay ăn cái gì? Đàn ông người ta sao hay ho, đàn ông mình thật chán hết chổ nói, ai đời đi dạy hơn hai chục năm mà  chỉ được cái chức tổ trưởng bộ môn. Thật xấu hổ !
       Cô Tuyến túm sợi dây điện giựt một phát, chiếc máy vi tính tắt phụp, ba cái đề thi học kỳ hai của khối 10, 11, 12 anh soạn cả buổi sáng chưa kịp “save”, biến luôn !
       Cô Tuyến lên chức thật nhanh, mới ngày nào chân ướt chân ráo từ ngoài Nghệ An vào với cái bằng 9+1, Hai đợt học Bổ túc và Đại học từ xa, cô đã có bằng Đại Học, mức lương cao hơn Khiên nhờ chức vụ , cô làm Hiệu Trưởng trường phổ thông cơ sở mười hai năm nay rồi ! Đang mon men cái chức phó phòng Giáo Dục ! Cô thường đi họp với lão Tân, Thường trực huyện, có khi gần sáng mới về đến nhà !
      -Dạy với dỗ, ngày nhà giáo mà chẵng ai thèm quan tâm cho cục xà bông đừng nói chi đến cái áo sơ mi ! Không có tôi thì cái nhà này chết đói !
     -Đi dạy không xong thì làm kinh doanh buôn bán đi cho vợ con nhờ. Thằng Thạnh không có chữ đui nào, học không hết lớp ba mà  buôn gỗ giàu có, xe này xế nọ. Con vợ cứ phổng phao càng ngày càng trẻ đẹp…Ông không nhìn qua cho tui nhờ !
      Không biết họp Hội đồng sáng nay có chuyện gì không! Nhưng những khi không họp, cũng đều thế cả…Về  nhà thấy chồng là la hét!
      Hôm nay thứ năm, sáng nay anh đã đưa hai con về ngoại từ sớm, tranh thủ ra đề thi.
      -Hai đứa về ngoại rồi, ăn tạm cái gì cũng được mà !
      -Ăn tạm, ăn tạm cái gì là cái gì ? Tui mệt ăn không nổi. Kiểm tra với kiểm trẻ, phòng với phiếc, cứ quay như con vụ… Anh đi mua cho tôi bát phở !
      Khiên mặc áo, dắt xe đi…

                                                         oOo

       Chuyện chức quyền của Khiên kể ra cũng chậm thiệt ! Bản tính anh không biết nịnh nọt, không ngang bướng nhưng lại chuộng cái trung thực. Cái cửa thăng quan tiến chức là phải đảng viên mà anh cứ cảm tình đảng hoài, không kết nạp được. Nghe đâu  khi về địa phương của anh sưu tra lý lịch. Cán bộ địa phương cho biết cha anh ngày xưa là Việt gian, đi dạy cho Tây. Gia đình có hai anh  là lính ngụy chết trận !
        Bố anh có đi dạy thời Tây thật, không biết sao ông lại đánh một thằng thanh tra sở học chánh của Tây !
        Đánh thằng Tây xong ông trốn lên Ba Lòng theo Việt Minh . Cái cung cách nhà giáo làm ông không sống nỗi. Bị cho là Trí thức tiểu tư sản, phê bình kiểm thảo thường xuyên… Ông bỏ về lại, bị lính Tây bắt, đập dập phổi, nằm nhà lao hai năm ! Chứng hen suyển theo ông cho đến khi chết. Ngày ông mất, Khiên học lớp sáu, lớp đầu bậc trung học!
       Giáo viên toàn trường đều mến anh, học sinh nào cũng quý cũng thương …Khiên vừa giỏi chuyên môn vừa giỏi kiến thức, lại tận tình.
        20 tháng 11 hằng năm, từ cái thời bao cấp, còn độc thân, các em đến thăm mang theo quà , khi thì bột ngọt, khi thì mét vãi…Anh đều bắt đem về, không nhận:
       -Nhà em nào cũng khổ, đem về, thầy một thân một mình, có tiêu chuẩn rồi…Em nào thương thì cho thầy chậu bông, cây hoa…thầy chưng cho vui mắt, vậy là thầy vui rồi!
       Buôn bán ! Những ngày kham khổ vì đã lập gia đình, bao nhiêu đêm anh trằn trọc với ý nghỉ bỏ nghề dạy học, đi buôn gỗ lậu như nhiều người. Nhưng cứ nhớ tới cái cảnh lén lút, bắt bớ, đối đầu với Quản lý thị trường, Thuế vụ, Kiểm lâm…anh ngao ngán ! Họ ngang ngược và hách dịch quá anh không chịu nổi ! Có thầy vừa dạy, vừa buôn gỗ , giàu lên trông thấy. Cũng nhờ cái “mác” Giáo viên , họ năn nỉ ỉ ôi, anh không làm được !
        Thời bao cấp qua, anh mua cái máy vi tính, mở cái photocopy. Nào ngờ Công An hoạnh họe ngày đêm. Anh đâu biết in ấn là thuộc quản lý của an ninh ! Chịu nhục nuốt giận, khi cho năm chục ngàn, khi cho trăm ngàn…Gắng gổ vì vốn mua máy móc còn mắc nợ ! Khi nhà trường bắt đầu in ấn các đề thi, bài tập, tài liệu, giáo án …Anh mừng thầm .
        Nhưng cái gì cũng có phe có cánh. Thầy Toản phụ trách Công đoàn trường mua ngay cái máy “photo” mới cứng ! In nhanh và đẹp, in luôn cả tài liệu thu nhỏ cho học sinh quay cóp ! Vợ thầy Toản đon đã miệng mồm…Kinh tế nhà thầy Toản lên phới phới. Vừa rồi thay mực thế nào lại bị kẹt giấy, tháo ra thì hư mấy cái “ru lô”. Khiên chẳng buồn sửa ! Thợ Nha Trang vào thay , bét cũng mất triệu bạc !
        Cô Tuyến lại có dịp chì chiết anh !
        -Sao anh không học nơi người ta mà làm cho tui nhờ, đồ hậu đậu !
        
                                                oOo

        Từ ngày sự  quá quắt của cô Tuyến “leo thang”. Khiên có một cách “trả thù” sau mỗi lần cãi cọ. Nói là trả thù nhưng thực ra, chỉ là trấn an bản thân, xoa dịu cái uất ức trong lòng. Cũng chỉ như cái anh A. Q. của Lỗ Tấn, nhiều lần anh nghỉ vậy ! Cách đó là: Ngồi vào máy thảo đơn ly dị !
       Hơn mười năm nay, anh đã viết không biết bao nhiêu tờ…Mỗi lần viết, anh như được bộc bạch cùng ai đó, như tâm sự cùng trang nhật ký ! Mỗi lần viết anh thêm một vài ý, một vài câu chì chiết cho hả dạ. Viết xong , anh đọc đi đọc lại vài lần, có khi để đến cả tuần , chừng nào cơn giận nguôi nguôi anh mới xóa. Xóa chứ không xóa thì làm sao mà gởi cho được, hai đứa con còn dại quá, mỗi lần nghỉ đến chúng, anh rươm rướm nước mắt ! Bấm “đề lét” !
        Nhưng rồi cái ngày in tờ đơn ấy ra cũng đến. Cách nay sáu tháng, đứa con út tốt nghiệp Cao đẳng, việc làm tạm ổn nhờ một người bạn sắp xếp dùm…
       Trước mặt hai con và cô Tuyến, anh nói ra ý nguyện của mình:
       -Ba nói ra với hai con đều này chắc hai con cũng không ngạc nhiên , các con giờ đã lớn, hiểu tất cả những gì các con đã thấy, những gì mà hơn hai chục năm nay ba phải chịu đựng. Giờ hai đứa đã ổn, chuyện vợ chuyện chồng hai con sau này tính sau, ba hết nhẫn nại rồi. Ba ly hôn  !
        Cả ba sửng sốt. Họ tưởng Khiên sau bấy nhiêu năm chịu đựng, đã thành kẻ nhu nhược, khiếp hãi trước cô Tuyến !
        Hôm ra tòa, chánh án là một học trò cũ , Nghiêm giọng hỏi:
        - Cô có muốn hòa giải không ?
        - Tôi không muốn , thưa tòa !
- Thầy thì sao?
        - Em ạ… ( những người có mặt tại tòa hôm đó cùng cười ồ khi Khiên cứ như nói với học trò!) Tôi xin lỗi !Thưa tòa, tòa hãy giải thoát dùm tôi. Không, tôi đã cố gắng hơn hai mươi năm nay, quá đủ rồi thưa tòa !
                Tòa xử thật nhanh vì anh không màng gì đến tài sản.
       Nhớ đền giờ phút tòa tuyên bố, “Thuận theo đơn ly hôn của hai người…Chiếu theo luật…” Anh sung sướng đến không còn nghe gì nữa!
       Ánh nắng mai vừa xuyên qua giàn bông giấy, lọt xuống làm lỗ chỗ khoảng hiên, nơi căn phòng ngày xưa anh từng ở. Khiên nhấp thêm ngụm trà, anh vẫn đang trong cảm giác lâng lâng, thanh thản, yên bình .
       
                            Ninh Thuận, 06 tháng VII, năm 2013.
                                                oOo
       

        
       
     


      
      

            

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Thơ nhiều tác giả: "Em từ lục bát bước ra..."





·        Vừa qua, Nhà thơ  Luân Hoán có mời bạn văn – thơ góp tay vào trang Vuông Chiếu với đề tài : “Em từ lục bát bước ra..” ( Câu thơ này của Nhà Thơ Lê Hân – Phụ trách trang web Saigon Ocean) Nhiều người cảm nhận và thể hiện theo một cách , rất phong phú,  Gởi các bạn xem…Hơi dài nhưng mà vui…
                                                         
                                                              Trạch An – Trần Hữu Hội.


Em T Lc Bát Bước Ra
46 tác giả (đợt 2) góp tay về chủ đề này

xếp theo  thứ tự ngày nhận –bài xếp ngược với danh sách
Huy Uyên - Nguyễn Pháp Văn - Trần Thị Nguyệt Mai – Chu Trầm Nguyên Minh – TA Trần Hữu Hội – MH Hoài Linh Phương - Nguyễn Nam Sơn - Trần Nguyên Kỳ - Ánh Lê - Tuyền Linh – HST Tai Hoang - Trần Vấn Lệ - Triều Hoa Đại - Nguyễn Sông Tiên – Mai Trân - Tuyết Sương – Lê Anh - Huỳnh Hương - Hồ Phú H - Trần Phù Thế - TC Văn Chính – ĐX Đạm – Thích Đủ Thứ - Người Dưng – Lê Hùng - Đặng Châu Long - Tuyết Đào – PT Minh Hùng – Lam Hồng – Lê Thái – La Lưu Tính – Lê Thị Thanh - Đặng Thị Nga - Nguyễn Quốc Tuyên – KC Nam Mai – KimChi Dương – Ông Lịch - Vân Anh - Nguyễn Thị Thu Thủy - Phước Hưng – Anh Hoàng - Trần Tính – Hoàng Giáo - Đồng Thị Chúc - Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích


Em từ lục bát bước ra
Hắt hiu ký ức, xót xa tuổi hồng
Thuyền xa hun hút biển Đông
Là tan nát cả mộng lòng thơ ngây
Người đi biền biệt trời mây
Tháng Tư khắc khoải hao gầy mùa xuân !
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
San jose Cal, 26-6-2013
*


Em từ Lục Bát bước ra
Xiêm y khăn quấn lượt là dáng xưa
Chờ người dẫn dắt đón đưa...
Mong em tránh được dối lừa bể dâu .
Đồng Thị Chúc
Hà Nội, 12g35 26-6-2913
56, Ngõ 371/9 Phố Kim Mã, Ba Đình, Hà Nội 
chucdt11@gmail.com
*

em từ lục bát bước ra
gặp ta thành cặp mẹ cha tuyệt vời
sinh ra đầy đủ buồn vui
dưỡng nuôi hạnh phúc con người quanh năm
Hoàng Giáo
Ottawa, Canada, 26-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
mang theo hơi thở mượt mà ca dao
đậm đà hương lúa, bờ ao
ngát mùi yếm bọc da đào liễu hoa

em từ lục bát bước ra
mang thiên thu cõi ngàn xa đến gần
nhờ em ngộ được tiền nhân
người sinh ngôn ngữ có vần ca dao
Trần Tính
Mân Quang QN, 26-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
đến đầu ngõ gặp cụ già phương phi
cúi chào, cụ chẳng nói gì
ngó sững rồi viết chi chi một hồi
em ngờ như có em ngồi
trong chi chi đó người đời gọi thơ
từ thơ em trở về thơ
bước ra là được bước vào cõi chung
Phước Hưng
Đà Nẵng, 26-6-2013
*
em từ lục bát bước ra
cụ Tiên Điền gởi cho ta gói quà
mở ra lại gặp Nguyệt Nga
cụ Nguyễn Đình Chiểu nhắn ta giữ giùm
đâu ngờ được phép chơi chung
câu sáu câu tám ngủ cùng với nhau
Anh Hoàng
Huế, 26-6-2013
*

EM từ lục bát bước ra
TỪ si thăng vút giáng fa u buồn
LỤC tung số phận đau thương
BÁT nước đã hắt tơ vương lỡ làng
BƯỚC chân địa ngục thiên đàng
RA thân đèn đỏ mơ màng với ai

EM từ biệt ước mơ bay
TỪ đây lạc chốn đọa đày nhớp nhơ
LỤC tìm huyền thoại ước mơ
BÁT nối tiếp thất bơ vơ lạc loài
BƯỚC đường nối tiếp đắng cay
RA vào điên dại cuồng quay quắt cuồng

EM chơ vơ với gió sương
TỪ băng trinh đến vô thường oán than
LỤC căn hay bỡi lười tham
BÁT quái trận địa trần gian lỗi lầm
BƯỚC mê muội chuốc hại thân
RA người tàn tạ giữa nhân gian đời

EM tàn xuân sắc với đời
TỪ đâu và bỡi tại người, tại ta...!!
LỤC tìm lại ước mơ xa
BÁT(c) bỏ tham vọng phôi pha lỗi lầm
BƯỚC chân cứ thẳng bước chân
RA người ngay thật đời trần bớt đau
Lam Hồng
?, 26-6-2013
gởi bởi KhaPham


em từ lục bát bước ra
kiền kiền trước lớp cành sà lá bay
cổng trường mọc thêm một cây
mang đủ vóc dáng mặt mày con trai
cũng từ đó em nhận hoài
vần thơ lục bát áo dài tinh khôi
KimChi Duong
Hoa Kỳ, 25-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
tưởng ai xa lạ, chính là vợ tôi
xinh xinh dong dỏng dáng người
đến đâu, ai gặp, nụ cười trước tiên

em từ lục bát bước ra
không ai khác cả, là bà vợ tôi
nàng đi độn ngực bơm môi
ngó qua cũng được hợp thời, vui thôi

em từ lục bát bước ra
không ngắm cũng biết ngôi nhà của tôi
mùi da thịt thật tuyệt vời
nuôi tôi hạnh phúc một đời yêu thương
Ông Lịch
Phong Lệ QN, 25-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra,
Dáng còn ẩn chút kiêu sa với đời !
Với tôi , em vẫn rạng ngời....
Cho dù sống giữa biển đời đục trong !!
Long đong phận bạc  hồng,
Sắc không em vẫn bền lòng với thơ...
Với em, lục bát vẫn chờ !......
KC NamMai
Việt Nam, 25-6-2013
*
Em từ lục bát bước ra
nấu cháo to lửa tiêu cha cái nồi
chạy ra chợ, em tìm nồi
gặp bạn học cũ nói cười búa xua
về nhà, trực nhớ, chịu thua
vì ham tán dốc quên mua cái nồi
Vân Anh
?, 25-6-2013
*
Em từ lục bát bước ra
Niệm câu kinh Phật nhắc ta về Chùa
Pháp Hoa theo ngọn gió đưa
Mãi vui quên mất mấy mùa Chân Như
Nguyễn Thị Thu Thủy
Việt Nam, 25-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Câu thơ viết vội ngâm nga đỡ buồn
Lênh đênh xa cội nhớ nguồn
Trong em  cả quê hương nghìn trùng
Nguyễn Quốc Tuyên
Việt Nam 24-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
ngõ tre đường trúc dẫn qua nẻo tình
hồn thơm trong vóc dáng xinh
từng làm chùa miếu am đình thơm lây
ngợi ca em đã mấy tay
giúp tình lục bát đắng cay ngọt nồng
bày ra đủ bộ tim lòng
 em trôi nổi thong dong trong tình
Đặng Thị Nga
Đại Lộc VN, 24-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
mừng thầm sông núi chúng ta hữu tình
bất ngờ ngơ ngác giật mình
nhìn dân lành kéo biểu tình rất đông
chống độc tài, chống ngoại xâm
thiên kinh địa nghĩa sao không được quyền ?
nếu em có được phép tiên
xuống tay dẹp bọn cường quyền ra tro
Lê Thị Thanh
Quảng Ngãi, 24-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
nhậu chưa tới bến, nhìn qua, giật mình
biết ngay một nửa của mình
đập bình bỏ rượu quyết tình đi theo
ai ngờ theo thẳng một lèo
cục cưng nay vẫn còn đeo thay bình
La Lưu Tính
Rạch Giá, 24-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
bước qua bước lại bước xa bước gần
bước cho tới lúc mỏi chân
e lệ khép nép ngồi gần bên tôi
mắt liếc liếc môi cười cười
tôi nghe lục bát vào người tôi thơm
Lê Thái
Hà Nội, 24-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Lời ru của Mẹ ngọt ca dao đời
Ru con tiếng hát à ơi
Ru tình ru nghĩa tự thời ấu thơ
Ru thương ru nhớ vô bờ
Câu ca quan họ lời thơ thắm tình
Ngọt ngào lục bát quê mình
Lẩy Kiều để thấu nhân tình thế gian
Hò ơi nhặt nhặt khoan khoan
Giữa dòng sông rộng miên man nỗi niềm
Câu hò đối đáp giao duyên
Trao thương gợi nhớ mộng đêm mơ tình
Câu hò xao xác bình minh
Cho đồng lúa mới gọi mình chân quen
Câu hò nối mộng mơ duyên
Cho cha gặp mẹ nối liền yêu thương
Câu hò tơ tưởng vấn vương
Rộn ràng nỗi nhớ yêu đương thẫn thờ
Câu tình lục bát say 
Cho anh si dại mong chờ yêu em
Lời thơ ngọt đóa môi mềm
Lục say nối bát thắm duyên trọn tình
Lam Hồng
 ? 24-6-2013
*


Em từ lục bát bước ra,
Gót sen yểu điệu, kiêu sa, má hồng,
Em là ước mộng tình nồng,
Lòng anh ấm áp, chiều đông lạnh lùng,
Tình anh tha thiết thủy chung,
Sắc hương - Gởi chút mặn nồng, tình xa...
PTMinh-Hưng.
VN, 24-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Môi xinh mắt biếc mặn  sắc hương
Tay ngà sen nở mười phương
Mùi hoa nguyệt quế thơm từng bước chân
Điệu đà mây tóc thanh tân
Vườn khuya thở nhẹ ngỡ gần trăng sao
Nghìn năm chưa hết chiêm bao
Dăm câu lục bát nao nao sóng tình
Tuyết Đào
Sài Gòn, 23-6-2013
*

Em từ ca dao bước ra
Bùng cơn huyễn mộng thiêu ta héo mòn
Trói ta câu sáu ngọt tròn
Tung thêm câu tám nụ son thơm lừng
Từ ta lạc nhịp lần khân
Nửa đời sầu héo nhặt cơn đau dài
Lững rơi câu sáu bi ai...
Đặng Châu Long
Sài Gòn, 23-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
kính chào cô bác ông bà Việt Nam
em xưa thục nữ đàng hoàng
quá nghèo đành phải bán sang xứ người
khỏa thân đứng, gắng mỉm cười
nuốt nhục quốc thể ngậm ngùi phơi thân
xin cho em được một lần
tạ lỗi trời đất thổ thần quê hương
em không dám xin tình thương
chỉ mong thông cảm chừa phương sống còn
nước non ơi hỡi nước non
sống mà thân xác tâm hồn nát tan
Lê Hùng
Điện Bàn, 23-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Theo chân má đỏ la cà làm quen
Cũng đành liều thử một phen
Ván cờ chấp tướng đỏ đen cược tình
Người Dưng
VN, 23-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Môi tiên chớm nhụy MôNà LíSa
Sông Seine bóng ngả Thiên Bà
Đuốc thiêng tôn chỉ Thiên Nga dáng hiền
Đời ta sáu bước du miên
Bước qua thứ tám, ngủ yên xứ người
Nhớ Paris, tháng 6/ 2013

Em từ lục bát bước ra,
Yếm thơm kẽ ngực, đậm đà múi da
Em là mộng nữ kiêu sa
Dâng ta cỏ lạ, bướm sà nhụy hoa
Chênh vênh sáu bục lụa là
Leo thêm tám nấc… ngọc ngà thâu đêm .
"Thích Đủ Thứ"
Cali , 23- 6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Đỏ mùa hoa gạo tháng ba đồng làng
Hội chèo qua ngõ rộn ràng
Mưa không ướt áo hẹn chàng đêm mai
ĐX Đạm
Saigon, 23-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
thoáng nhìn chợt nổi da gà toàn thân
ngực độn môi chẻ mông bơm
mũi chống mắt cắt lũng hồng vá không ?
nhìn qua cũng rất dễ trông
ngắm kỷ hơi ớn, sợ ông hóa bà
Chí Trung
Norway, 23-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Lật trang kinh đọc được ba bốn hồi
Nhìn em trong dáng em ngồi
ước ... đừng có Phật, nói lời yêu em ...

Em từ lục bát bước ra
Aó dây, quần cụt trắng da cặp đùi
Em ơi ! đừng có quay lui
Nhìn hai quả bưởi nghiệp tui nặng nhiều
Xin em đừng nói tiếng yêu
Thị phi mang tiếng đôi điều đó nha
Phải ... đừng lục bát bước ra
Thương thầm, nhớ trộm tình ta trao nàng ...
TC Văn Chính
An Giang, VN 22-6-2013
*

em từ
lục bát bước ra
nghìn năm mẹ vẫn em và hồn thơ

em từ lục bát
bước ra
đôi vầng nhật nguyệt ôm tà áo bay
câu thơ
đọng lại muôn ngày

em từ lục bát
bước ra
còn anh đứng đợi”người ta” mỏi mòn
không nhìn
em bỏ đi luôn

em từ lục bát bước ra
đôi vai em gánh câu ca dao buồn
ngàn năm lục bát vẫn còn
sống trong tâm thức cái hồn việtnam

em từ lục bát bước ra
đội nón lá áo bà ba dịu dàng
hai tay dịu nhiễu thật sang
đánh đàng xa bước nhịp nhàng đáng yêu
nhìn em hồn phách liêu xiêu...
Trần Phù Thế
USA, 22-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
cuộc đời vui đẹp thiết tha tỏ lòng
chào em, tất cả má hồng
ca sĩ, người mẫu, công nhân, đứng đường
em lộng lẫy, em bình thường
đến từ thơ, sắp mở đường vào thơ
các em chẳng xấu chút nào
khi làm mẹ chị nhã tơ nuôi tình
Hồ Phú H
Nha Trang, 23-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
từ tốn, ý tứ, nết na, dịu dàng
nhìn em là biết Việt Nam
đứng đầu thế giới sắc nhan, tấm lòng
Huỳnh Hương
Cucamonga Ca, 23-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Dáng trăng đáy nước nhạt nhòa ngàn năm
Ta còn đây một chỗ nằm       
Bao thiên thu đợi người thăm ngang trời
Mộng nào ngỡ chết khơi khơi
Giờ trong nỗi nhớ cuối đời chân mây.
Lê Anh
?. 23-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
anh đừng hoảng sợ gặp ma hiện hình
chỗ nào của em cũng xinh
nhìn sơ đã thấy rùng mình phải không ?
trời cho bọn em má hồng
có nơi lõm có nơi phồng vậy thôi
Tuyết Sương
Boston, 23-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
dịu dàng thanh thoát như là cô tiên
ơi em hãy giữ nét hiền
đừng chanh chua kẻo sẽ phiền lòng anh
Hãy là một đóa xuân xanh
Trong thơ Từ Thế Mộng anh yêu thầm*
Mai Trân,
Hoa Kỳ 22-6-2013
*Màu vàng không phai
Mặt trời vẫn ướt
Nên phương em lẽo đẽo một phương quỳ [TTM]

*

em từ lục bát bước ra
chung quanh bè bạn sắc hoa đi cùng
Huỳnh Thục Vi bước ung dung
Phương Uyên, Kim Tuyến...tâm chung: dân quyền
nữ nhi con cháu rồng tiên
máu Trưng Triệu vẫn triền miên trong người
độc tài đảng trị đến hồi
“phải đền nợ máu” trút hơi cuối cùng
Người Sông Tiên
Trà Mi, 22-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
ui, ui trời đất làm ta hết hồn
con chim vô dụng trên nguồn
nhặt cành hoa vãi. Rụng, vương mái đầu
chân sáo em vẫn bước mau
cỏ cây phiền muộn muôn màu thuở xưa
nằm đây. thôi thế cũng vừa
đứng dây. Ừ nhỉ tình chia mấy sầu
nên chi sáu, tám mấy câu
ngộ ra mới biết qua cầu gió bay.
Triều Hoa Đại
Ocoee, Fl U.S. A. 22-6-2013
*

Em từ Lục Bát bước ra
Anh khép cửa nhà anh chạy theo em
Câu thơ Lục Bát bỗng chìm
Và chân anh bỗng giẫm lên Đoạn Trường
Ồ thì chỉ một hạt sương
Buổi mai lạnh buốt, chiều buồn thiên thu…
Mấy năm rồi đã là lâu
Con trăng và một mái lầu gió khuya
Con chim vạc chẳng thấy về
Cầu sương gãy nhịp, chiếc  cứ trôi!
Mấy năm rồi. Thế  thôi
Cửa nhà anh mở  người không thăm!
(ghi chú: đề bài đoạn này: sương mai)

em từ lục bát đi ra
vườn Xuân anh nở trăm hoa  người
mỗi bình minh một nụ cười
 em đó nhé, mặt trời của anh!
Trần Vấn Lệ
Hoa Kỳ, 22-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
còn tôi lục chén tương  ăn cơm
ăn xong lục trạn  thơm
tráng miệng xong lấy búi rơm cọ nồi
nồi niêu xoong chảo cọ rồi
còn chậu quần áo ta ngồi  qua
giặt xong quần áo vào nhà
còn em lục bát bước ra ... đi về
HST Tai Hoang
Houston TX, 22-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
câu thơ vội núp trong tà áo bay
ấm lòng từng phút từng giây
nghe như tình đã ngập đầy không gian
câu thơ chẳng chịu xuống hàng
con chim đứng hót mơ màng khói sương
bướm bay én liệng đầy vườn
bước chân khuê các... trùng dương sóng gào...
Tuyền Linh
Đà Nẵng V.N, 22-6-2013
*

em từ lúc bát bước ra
tay cầm biểu ngữ thiết tha tỏ lòng:
xin đừng cầm, bán núi sông
Việt Nam là của con rồng cháu tiên
trả lại dân lành cái quyền
yêu nước, giữ đất tổ tiên vẹn toàn
Ánh Lê
Sacramento, 22-6-2013
*

em từ lục bát bước ra
diện mini jupe, áo bà ba nâu
cốt cách hình thức khác nhau
nhưng cùng có một cái sầu đời chung
cõi hạnh phúc này thật vô cùng
thơ văn họa nhạc... khó ngừng ngợi ca
Trần Nguyên Kỳ
Los Angeles, 22-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra
Làm ta lính quýnh bể cha cái bình
đang khi thí nghiệm, thiệt tình
khổ thân ta...ngồi một mình buồn hiu
Nguyễn Nam Sơn
Brisbane Queensland Australia, 22-6-2013
*


“ Em từ lục bát bước ra…”
Trời thu mấy độ….vàng hoa, xa người
Nửa vầng trăng vỡ … nổi trôi
Khúc lưu vong hát nghẹn lời thanh âm!
MH Hoài Linh Phương
Washington DC tháng 11/2011
gởi lúc:june 22.2013 1:03.24 AM
*

Em từ lục bát bước ra,
Thấy ông Bùi Giáng la đà rượu say,
Em dừng bước, thỏng hai tay,
Ông day, ông bópBên này, bên kia
Bút pháp ông Tựa đôi hia,
Khi bay, khi bổng  Bên kia , bên này
Em thương ông. Một thi tài!
Như Kim Cương ấy, cứ hoài chịu thua !
Trong tay ông, trận mây mưa
Cuối cùng em nói: Dạ thưa, em còn…!
 *
Em từ lục bát bước ra,
Gặp ông Nguyễn Bính trong nhà ngó qua
Đi tỉnh về, áo vãi thưa…
Nên em bẽn lẽn, em chưa kịp chào…
Đôi mắt buồn trách sau rào,
Em thương ông quá muốn vào nhưng thôi !
Một lần qua dậu mồng tơi,
Thấy ông ngấp nghé, muốn rơi… xuân thì !
Em cúi mặt, cứ bước đi :
Hôm qua làng Đặng buồn gì “mưa xuân!”
Về xa, dù đê rất gần !
Sao anh không đến, bần thần lòng ai !?
Duyên thì, lỡ đến ngày mai,
Em đền ông đấy…Phải hai… cơi trầu !!!
Trạch An-Trần Hữu Hội
Ninh Thuận- VN(22/6/2013)
*

Em từ lục bát bước ra
Lúc gần thắm thiết, lúc xa nghìn trùng
yêu em trong cõi vô chừng
khi hư, khi thực xin đừng...bước vô
lục bát là những vần thơ
viết bằng máu đỏ tim người chảy xuôi

Em từ lục bát bước ra
Cùng anh một chút nắng tà bên hiên
lục bát yêu, lục bát hiền
chưa hôn nhau đã bóng biền biệt xa.
Chu Trầm Nguyên Minh
Sài Gòn,VN 22-6-2013,
*

em từ lục bát bước ra 
dịu dàng trang nhã như là Phương Uyên 
mặc chiếc áo trắng ngoan hiền 
lời đanh thép trước cầm quyền sợ chi 
"Tàu khựa cút về nước đi!"
em thật xứng đáng nữ nhi anh hùng
con cháu bà Triệu bà Trưng...
Trần Thị Nguyệt Mai
Hoa Kỳ, 21-6-2013
*

Em từ lục bát bước ra,
Ngã nghiêng nghiêng ngã, làm ta bàng hoàng !
Sự đời vốn dĩ đa đoan,
Có em bầu bạn, trần gian thêm mầu...
Mấy lần quẵng bút đi câu,
Ngồi chờ cá đớp, lại rầu...làm thơ !
Hứng đâu chợt đến bất ngờ,
Quăng câu chạy vội lên bờ ghi ghi...
Ta không thích họa Đường thi,
Chỉ thương sáu tám bởi  nợ duyên.
Trạch An -Trần Hữu Hội.
Ninh Thuận – 21-6-2013,Việt Nam
*

em từ lục bát bước ra
choi choi cũng ngã ông già cũng xiêu
chộ em ngộ ra tình yêu
lãnh cảm bay biến tự kiêu mất liền
chủ tịch, thủ tướng, quan viên
cũng tháo cà vạt, thường xuyên ở tr..ần
Nguyễn Pháp Văn
Hóc Môn – VN, 21-6-2013
*

Em từ lục bát sinh ra
tôi về dấu nỗi xót xa riêng mình
thôi em chia nửa cuộc tình
đêm về chải tóc đi tìm bóng ai
em theo năm tháng ngắn dài
mắt môi nhạt tím, sương mai dãi dầu
rồi tình xưa đã về đâu
để tôi đứng lại bên cầu chờ mong ...

em từ lục bát bước ra
kèm theo hai đóa nhũ hoa cho người
môi em thấp thoáng nụ cười
để tôi đi đứng với ngồi không yên
em xòe nụ rốn đảo điên
ước gì tôi gắn sát liền bên em
hai chân khép mở cõi hằng
tôi mê ngất đến (nổi) nói năng điên khùng
đôi ta một cõi trời chung
trời ơi!tôi chết nửa chừng với em ...
Huy Uyên
Đà Nẵng, 10h15, 21-6-2013 (giờ VN)

Em T Lc Bát Bước Ra
Cao Nguyên – TA Trần Hữu Hội - Cổ Phong 
Trịnh Chánh

Ngày 5-7-2013 vừa qua Vchiếu ghi chú đợt cuối cuộc
chơi EMTLBR, cũng trong ngày này chúng tôi nhận
thêm bài của 4 bạn CN,THH,CP, TC, xin được giới thiệu

*
(Thân tặng hai chàng Thơ Nhạc
Luân Hoán & Vĩnh Điện)
Em từ lục bát bước ra
thấy ta ngồi giữa hằng  nhạc thơ
Em cười bảo chớ quẩn 
đời kinh vần điệu, tình ngơ ngẩn lời

Em từ lục bát ghé chơi
thấy ta ngồi đếm thì thời đã qua
Em cười bảo cứ nhẩn nha
trăm năm chưa tận còn tha thiết tình

Em từ lục bát đứng nhìn
thấy ta ngồi ngắm chu trình hoại sinh
Em cười bảo chớ giật mình
 không không  cứ bình sinh ngơi

Em từ lục bát ru đời
thấy ta đắm mắt ngắm trời ngã Thu
Em cười bảo chớ ưu 
khởi lên tình khúc sương  sẽ tan!
Cao Nguyên
MD July 05, 2013
*

Em từ lục bát bước ra,
Hỏi rằng Kiều đó hay  Đạm Tiên.?
Cũng tả tơi, cũng truân chuyên,
Mười lăm năm ấy thuyền quyên đã từng !
Phải chăng cùng tận nẻo đường,
 Nàng chọn bước can trường bán thân !
Qua tay lắm kẻ lần khân,
Tủi cho chàng Trọng bao lần chờ mong!
Tiền Đường toan dứt long  đong,
Giác Duyên lại cứu  lòng từ tâm
Bắt phong trần phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao!!!”
Phải chăng kiếp nạn thủa nào,
Kiếp này lại phải lao đao nhục nhằn ?!
Trạch An  Trần Hữu Hội
Ninh Thuận, VN. 05/ 7/ 2013
*

Em Từ Lục Bát Bước Ra
Tình Thơm Mấy Nhánh(1) mượt mà sắc hương
bước em mở những con đường
yêu thương đến khắp muôn phương cõi đời
ta nhờ em ngộ ra nơi
bình tâm tu luyện thành người lạc quan
(1) đề thi phẩm của Lê Hân
Cổ Phong
San Diego Ca, 05-7-2013
*

Em từ lục bát bước ra
một phần thể phách em là khói sương
một phần là áng văn chương
cả dân tộc trải vui buồn làm nên
có đủ Lê Lý Trần Đinh
Mạc Hồ Ngô Nguyễn Phan Huỳnh Thân Ông...
trăm họ cùng chung một dòng
Hùng Vương Âu Lạc giống rồng nòi tiên
ruộng vườn sông nước bén duyên
thúng nia quang gánh dính liền giường nôi
nắng mưa trộn ngọt hương đời
em nồng mặn em ngọt bùi hiện thân
lẳng  thùy mị phong trần
em lộng lẫy đấng  nhân hàng đầu
sống còn vĩnh viễn muôn sau
nhánh thơ đời nguyện theo hầu kính em
Trịnh Chánh
VN, Tuy Hòa, 05-7-2013