Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Thơ .



                        



            
THƠ.

                               Trạch An-Trần Hữu Hội.

CÓ KHI

Có khi ta chợt buồn,
Nhớ về nguồn cội xa,
Thấy xa xăm mịt mù,
Thấy trùng trùng hư ảo !
Khi dương trần nương náu,
Cơm áo đời lẻ loi,
Có khi ngồi khóc nuối,
Có khi đứng trông trời !
*
Em đến bên đời ta,
Lúc gần như hơi thở,
Khi chập chờn lùi xa 
Bàng hoàng ta vẫy gọi 
Em đứng giữa giang hà !!!
*
Đời ta mưa nắng muôn màu,
Có khi lận đận, khi sầu chon von,
Có em ban chút tình son, 
Giữ gìn cho ấm mãi con tim này !

Tháng IX/2011.

~~oOo~~

NHỚ EM 

Nhớ em ta đứng giữa trời.
Dang tay vẫy gọi một thời đã qua,
Đêm em về với mộng ngà,
Tay ôm ấp gối phù hoa lạ thường.
Gọi em như gọi tình nương,
Thương em ngàn nỗi nhớ thương bỗng về!
Đời em đã lắm nhiêu khê,
Đời ta đen đủi chưa hề thoát thai,
Đêm đêm mơ mộng, thở dài 
Lắm khi trăn trở lăn hoài mộng mơ !
Tương lai em bóng mây mờ ,
Ta thì như cá lượn lờ tháng năm,
Hôm nay chợt sáng trăng rằm,
Rượu say ngất ngưỡng ta nằm nhớ em!

Tháng VI-2012

~~oOo~~


TRẢ TÌNH EM LẠI CHO ĐỜI

Em xanh xao đôi mắt,
Hoàng hôn gọi mưa về.
Ta vành môi tím tái,
khô héo quá tình ơi !

Đường đời hoang liêu quá,
Lấp lững bước chân liều!
Gói tình em rong ruổi,
Lơ láo giữa trầm luân,

Em ơi, xin chớ khóc thầm,
Một đời nặng nợ mấy lần xa nhau.
Tắm trong từng giọt mưa ngâu,
Lắm khi nén nổi buồn đau một mình 

Thôi thì xin trả môi mềm,
Trả tình em lại bên thềm cỏ khô,
Một mai em ghé lại mồ,
Xin khóc một tiếng mơ hồ ngàn sau!

Tháng VI.2012

 



1 nhận xét: