Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Lời nguyện cầu đêm Giáng sinh!




Lời nguyện đêm Giáng Sinh!                                                         
                                                                                               
                                             Trạch An- Trần Hữu Hội

     Trung tỏ vẻ quen thuộc bệnh viện, hắn đưa tay chặn cả đám dừng lại nơi ngã rẽ vào phòng hồi sức, chìa tay nói với ba thằng bạn:
     - Có bao nhiêu gom lại đây, tiền xe về có tao lo.
     Đứa nào cũng móc sạch túi, thằng Trung đếm cẩn thận mớ tiền chẳn có lẽ có:
     - Bảy trăm tư, mẹ kiếp toàn con nhà nghèo, tao thêm hai trăm sáu cho đủ triệu!
     - Mai đi rừng vơ tao phải chạy lại tiền mua đồ bới, mua cỏ đem theo cho bò ăn đó mày, lẹ lẹ vào tao nhìn mặt nó chút!
     Cả bốn đứa rón rén vào phòng hồi sức. Khanh ngước mắt nhìn đám bạn vào phòng, nước mắt hắn rươm rướm:
     -Tụi mày xuống thăm cháu đó à, tưởng đi rừng hết rồi chơ?
     Nhìn thằng con trai tàm tuổi của Khanh nằm thiêm thiếp, chiếc sơ mi đứt mấy hột nút phô ra lồng ngực thoi thóp làm cả bọn thở dài, bốn thằng ghé ngồi lên chiếc giường hai bên, Trung vuốt tóc thằng nhỏ hỏi Khanh:
     - Hôm qua đến giờ có uống được chút sửa nào không, Bác sĩ nòi sao?
     - Chuyền hai chai nước, có uống mấy muổng sửa rối rát quá nó không uống nửa!
     Cả đám cùng thở dài, Tiên nói làm cả bọn thêm ray rứt hối hận:
     - Giá tao đừng xướng làm con chó thì đâu có chuyện này!
     - Lỗi gì mình mày, đừng ăn món tiết canh thì đâu đến nổi!
     - Nói lui vậy thì thà nói chờ lễ về rồi nhậu thì đâu vào đó! Tụi mình thằng nào cũng khổ cũng thèm, đi rừng cả tuần có chút gì bổ béo trong người đâu, toàn cá khô vói nước mắm, thấy mâm tiết thằng nào cũng muốn ăn, xui là cháu nó dại!
     - Có nghe Bác sĩ nói chuyển vô Sài gòn không?
     - Hôm qua súc ruột xong bác sĩ nói đợi hai ngày kiểm tra lại vòm họng, nếu không loét lắm thì chữa ở đây cũng được.
     - Vợ mày đâu?
     - Nó đi giặt cái mùng và mấy cái áo quần rồi, cúp nước nên nó đợi hai giờ rồi đó!
                                                     oOo   
     Hai chiếc cộ bò vào nhà thắng Trung lúc ba giờ sáng ngày hai bốn tháng mười hai, cả bốn thằng mừng rỡ nhảy xuống xe ngắm lại sáu bi gỗ căm xe, đường kính sáu mươi phân nằm gọn gàng trên hai thùng xe mà khoái chí. Quên hết bao nhọc nhắn từ trong núi giáp ranh với rừng Lâm Đồng. quên bảy con khe mùa khô không nước, tháng mười một đổ mưa làm cho chúng trở thành bảy con thác hung tợn, chưa kể đến cái gian nan “lĩa” ( *) sáu lóng gỗ từ trên cao xuống, nó muốn kéo tuột con bò xuống vực!
     - Trung, mày chạy qua nhà cha Thắng ngay đi, lão ngủ thỉ kéo dây nói là căm xe bi sáu tấc, dài ba mét rưỡi, nghe vậy là lão tỉnh ngay. Hôm nay hăm bốn rồi, có tiền sắm sửa chút Giáng Sinh chớ!
     Lão Thắng qua thiệt, trời vừa sáng, nhìn sáu lóng gỗ đỏ rực lão nói:
     - Tụi bây không sợ kiểm lâm Lâm Đồng à, tụi nó tuyên bố gặp lâm tặc Ninh Sơn là bắn không cần hỏi đó tụi mày!
     - Tụi nó bắn thì chết đạn, không phá rừng thì chết đói, hên xui!
     Thằng Trung nóng nãy:
     - Ông trả bao nhiêu cho sáu lóng này?
     - Thì giá căm xe tụi mày rành rồi hỏi chi nữa, chỉ trừ hao cho tao chút chút thôi, đợi sáng mai tính tấc tình khối tao trả tiền, cái nòi căm xe mặt lớn dễ thua lắm, nứt ruột!
    Mừng xía vô:
    - Tươi rói cha à, nguyên cây đó!
    - Ừ, cho xe qua nhà rồi ứng trước ba triệu, qua lễ tính sau, đồng ý không?
    - Trả hết đi cha, lễ xong là tụi này đi lại liền!
    - Tao mới xuất một mớ đi Đồng Nai dang kẹt, mà thôi cũng được!
                                                    oOo
    Chiều lại, cả bốn “lâm tặc” xúm nhau ở nhà thằng Tiên, con chó của nó hay cắn trẻ con hàng xóm, cũng tại tụi nhỏ có cái tật cứ đi lể tối về ngang nhà là dậm chân rồi chay, con chó chạy ra sủa, đứa nào chạy chậm là nó cắn, mấy tháng nay Tiên bị hàng xóm đem con tới đền mấy lần!
     Làm xong con chó, treo mớ dồi lên chiếc sào, bốn cái chân đem cho bốn bà vợ hoong cho con, lọc ít thịt, chừa làm món luộc, sau lễ sẻ rũ mấy thằng bạn đi rừng trong thôn cùng về nhâu, nhưng tắm táp xong mới sáu giờ chiều mà mười giờ đêm mới lễ!
     Mâm tiết canh đông cứng nhìn thích mắt, thằng Khanh đề nghị:
     -Làm vài xi với cái tiết rồi về đi lễ với vợ con cũng lịp chán, mới sáu giờ!
    Không biết rượu nặng hay cả bọn quá mệt, bốn đửa đều say, nhưng Trung và Tiên thì gắng dậy được để đi lể. Vợ Khanh chạy qua lay hoài mà hắn không dậy nỗi. Thôi thì không đi lể đêm thì sáng mai đi cũng được, nhưng chị một tay ẳm con bé sáu tháng tuổi, không có Khanh không ai giữ thằng con tám tuổi, sợ nó nghịch chạy lung tung làm bà con lo ra không dâng lễ được.
     Thằng con Khanh hiếu động nhưng ngoan, mỗi lần bạn bè Khanh đến nhà nó rất lễ phép, chơi ngoài sân nhưng nghe gọi là chạy vào ngay, học cũng khá dù không có ai bày vẽ gì, không có tiền học thêm nên nó chăm lắm, chưa bao giờ nhà trường hay cô giáo la rầy gì, vợ chồng Khanh thương con lắm.
     Sợ thế mà thật!
     Sân nhà thờ đông nghẹt người, đang chú tâm xem hoạt cảnh “hang Bê Lem” bỗng nghe tiến xầm xì từ ngoài cổng rồi lan vào trong, lát sau có tiếng ai đó:
      - Con anh Khanh, nó uống nhầm a xít!
      - A xít đâu mà uống?
      - Của ông bán bong bong bay,
      Một số người ùa ra cổng nhà thờ. Trung ngồi nơi đám cỏ gần cổng, nhào ra khi nghe loáng thoáng tên Khanh. Thằng bé quằn quại giữa đất, lũ trẻ và đám người bu quanh, có tiếng hỏi:
      - A xít để đâu mà nó uống vậy?
      - Nó ở đâu tự nhiến chạy lại chụp cái chai a xít dùng đổ vô đá “các buya” bơm bóng bay, tôi cũng đang quay lưng lại nên không cản kịp!
      - Nó uồng nhiều không?
      - Khoảng nữa chai!
      Trung chạy vào bải giữ xe, lấy được chiếc xe cũng không dễ, nhưng may là xe anh nằm ngoài, len lỏi tới nơi anh nói to:
       - Có ai bồng giùm cháu lên bệnh viên với!
       Một anh thanh niên nhanh nhẩu ẵm ngang cháu leo lên xe.
       Khi Khanh lên bệnh viên thì thằng nhỏ còn trong phóng cấp cứu, mặt hắn phờ phạc còn vợ Khanh thì ngất lên xỉu xuống, luôn miệng con ơi!
       Trung nói nhỏ vào tai Khanh:
       - Nó chơi đuổi bắt, khát quá nên chạy đến chổ bán bong bong, tưởng chai nước nên xin, ông ta chưa kip quay lại nò đã tu mấy ngụm liền!
       Khanh ngồi úp mặt vào hai bàn tay, lát sau có tiếng y tá gọi:
        - Thân nhân chuẩn bị chuyển xuống bệnh viện tỉnh!
        Khanh nói với Trung:
        - Mày chở vợ tao về với con bé rồi ra chợ chờ xe xuống, chay nhanh nghe mày!
        - Không, tao ra xem cậu thanh niên còn không, nhờ cậu ấy…
        Lát sau Trung quay lại:
        - May quá, cậu ta vẫn còn!
        Tài xế xe cấp cứu đóng cửa, chị y tá xem lại dây chuyền nước và bình o xy. Khanh và Trung ngồi hai bên chiếc băng ca. Xe chạy ra cổng, hai gả “lâm tặc”làm dấu thánh giá, lâm râm cầu chúa hài đồng, xin cho thằng bé bằng an!

                                                                
                                                                Sài gòn 02 tháng 12 năm 2014.

(*) Lỉa: Cột lóng gỗ vào con bò, rồi bẩy lóng gỗ xuống dốc, trong khi con bò rị lai, xuống từ từ. rất nguy hiểm. 


Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Việt Văn Mới số 18, Giáng Sinh. Ngày 16 tháng 12 năm 2014



TỦ SÁCH VIỆT VĂN MỚI XUẤT BẢN : 
 NGUYỆT SAN VIỆT VĂN MỚI SỐ 18 - NGÀY 15 THÁNG 12 NĂM 2014.
SỐ ĐẶC BIỆT GIÁNG SINH 

     VỚI SỰ GÓP MẶT CỦA CÁC TÁC GỈA :

. HỒ THỦY . TỪ VŨ . TRẦN HỮU HỘI . KHẢI TRIỀU . TỪ KẾ TƯỜNG . MANG VIÊN LONG . NGUYỄN KHÔI . NGUYỄN THỊ DỊ . HOÀ VĂN . HUY UYÊN . NGUYỄN THỊ HẢI HÀ . NGUYỄN NGỌC THƠ . QÚY THỂ . ELENA PUCILLO TRƯƠNG . THUÝ NGÂN . MAI THỤC . LÝ THỊ MINH CHÂU . NGUYỄN THỊ MỸ NỮ . NGUYỄN KHẮC PHƯỚC . CHU TRẦM NGUYÊN MINH . NGUYỄN THỊ MÂY . LÊ THỊ THANH TUYỀN . MAI HỮU PHƯỚC . CHIÊU HOÀNG . VƯƠNG HOÀI UYÊN . HOÀNG THỊ GIAO . DUNG THỊ VÂN . KHẢI NGUYÊN . NGUYỄN VĂN SÂM . ĐÀM LAN . PHẠM NGA . NGUYỄN NGỌC TUYẾT . NGUYỄN LỆ UYÊN . NGUYỄN LÂM CÚC . NHỊ TƯỜNG . VŨ NGỌC GIAO . MINH NGUYỄN . TRÚC THANH TÂM . TRẦN MINH NGUYỆT . TRIỆU TỪ TRUYỀN . TRẦN THỊ BÔNG GIẤY . TRÚC LINH LAN . NGUYỄN THỊ BÍCH NGA . TRƯƠNG VĂN DÂN . VŨ ANH TUẤN . TÂM ĐỖ ĐÀLẠT . ĐÔNG HÒA . NGUYỄN ĐOAN TUYẾT . NGUYỄN CHINH . DƯƠNG LEH . TRẦN VẤN LỆ . HÀ MẠNH ĐOÀN . LM.GIUSE NGUYỄN HỮU TRIẾT . BUÌ ĐẸP . PHẠM VŨ . VÕ CÔNG LIÊM .

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

Hình ảnh và cảm nhận ra mắt Hạt Mầm Trót Vay



                               

Tin ghi nhanh của Nhà Văn Đoàn Văn Khánh. QV.
TIN SINH HOẠT
Quán Văn giới thiệu tác giả tác phẩm
TRẠCH AN TRẦN HỮU HỘI - HẠT MẦM TRÓT VAY
Thêm một sinh hoạt văn nghệ khá ấm cúng, sôi nổi vừa diễn ra vào 9.30 giờ sáng chủ nhật 09 tháng 11 năm 2014 vừa qua tại café Ốc đảo Thủy Trúc công viên Lê Thị Riêng Phường 15 Quận 10 Saigon, tập san văn học nghệ thuật QUÁN VĂN tổ chức buổi ra mắt HẠT MẦM TRÓT VAY, tuyển tập 21 truyện ngắn viết về những mảng đời rất thực mà tác giả Trạch An TRẦN HỮU HỘI hầu hết có dự phần. Sách dầy 206 trang khổ 14X20cm do NXB Hội Nhà Văn xuất bản tháng 10.2014.
Trạch An -Trần Hữu Hội sinh năm 1955 tại Quảng Trị. Lớn lên ở huyện Ninh Sơn, tỉnh Ninh Thuận. (Bút danh Trạch An là ghép tên hai làng quê của mẹ và cha: Thượng Trạch – An Lưu). Anh đã mưu sinh nhiều nơi, qua nhiều ngành nghề nhiếp ảnh, dạy học… Năm 2010. tháo khớp chân phải vì sự cố: “Tắc động mạch chi”. 
Trong cái rủi có cái may (có phải thế không nhà văn?) lúc này anh mới có thời gian đọc và viết nhiều cho các trang web trong và ngoài nước: Văn Chương Việt - Văn Đàn Việt – Phong Điệp net – Hương Quê Nhà (trong nước) Newvietart – Art2all – Luân Hoán – Thư Viện Sáng Tạo – Saigon Ocean…(ngoài nước)
Biết và đến với Quán Văn qua sự giới thiệu của nhà thơ Chu Trầm Nguyên Minh. Truyện ngắn “Rủi may”đăng báo giấy lần đầu ở Quán Văn số 15 (tháng 7.2013) và đây cũng là một trong những động cơ khiến anh quyết định đưa cả gia đình về miền đất Hứa (phường Tân Thới Hiệp Quận 12 SG) vào tháng 11.2013 để thực hiện mộng văn chương.
Buổi ra mắt tác phẩm đầu tay này được đông đảo bạn đọc, bạn viết Quán Văn, các thân hữu, học trò cũ của tác giả đến dự. 
       Trong lời giới thiệu, một lần nữa chủ biên Quán Văn - nhà văn Nguyên Minh khẳng định QV luôn là tập san của những người ham đọc/thích viết, là sân chơi thuần túy văn chương nghệ thuật không phân biệt tuổi tác, vùng miền...
      Nhà nghiên cứu phê bình văn học Hoàng Kim Oanh, thầy giáo nhạc sĩ Đoàn Đình Thạch, nhà thơ Hoài Huyền Thanh liên tiếp đăng đàn nói lên những cảm nhận sâu sắc về tác giả/tác phẩm.
      Những tiết mục văn nghệ lời ca tiếng hát của Vĩnh Thảo (Vũng lầy của chúng ta/Lê Uyên) , Hoàng Thảo (Diễm xưa/Trịnh Công Sơn), Bi X One (Gọi tên người yêu – Alin), Nguyễn Nhi (Dù còn đó mênh mông/tác giả trình bày) đan xen chương trình. Ấn tượng nhất là hình ảnh Cô giáo Lọ Lem Hoàng Thảo ngồi xe lăn “làm sao có nhau… hằn lên nỗi đau… bước chân em xin về mau…”sát bên là nhà văn Trần Hữu Hội chống nạng thả hồn bay theo sợi khói thuốc đã khiến chủ biên Quán Văn rớt nước mắt.
      Tác giả rất cảm động và hạnh phúc tràn bờ không giấu được – đôi lúc nghẹn giọng khi nói lời cảm ơn chân thành đến tập san QV, quý thân hữu và những người thân yêu của anh. Làm sao không ngút ngàn hạnh phúc khi thực tế ở một số văn nghệ sĩ chúng ta – lúc tuổi già, sức yếu vẫn không thể rời bỏ cuộc chơi đã là máu thịt, là nghiệp dĩ mà gia đình thì nào có đồng thuận! Được tham dự buổi ra mắt sách này, chúng tôi mừng vô kể khi thấy xúm xít vây quanh nhà văn Trần Hữu Hội là cả một hậu phương lớn mà người bạn đời của anh – cô giáo Đoàn Thị Luyến cùng với các con trai, con gái, con rể, cháu ngoại toàn tâm toàn ý phụ trợ cho anh thỏa mộng bình sinh.
Chung vui và xin chúc mừng nhà văn Trạch An Trần Hữu Hội. 
Đoàn Văn Khánh ghi nhanh

Hình ảnh.          

                                  Anh chị em Quán Văn và văn Thi Hữu
                      Trạch An-Trần Hữu Hội,Hoàng Thảo,Elena: Nhà Văn, Tiến sĩ ngôn ngử học Italia.
                              (Phu nhân Nhà Văn Trương Văn Dân,) Đạo Diển Nguyễn Vinh Sơn,
                          NHà Văn Nguyễn Đặng Mừng và Đoàn Thị Luyến (Bạn đời của TA-THH)
                                Nhà Văn Nguyên Minh. Chủ Biên Tập San VHNT QUÁN VĂN
                                        Văn Thi Hữu Tham dự ngày ra mắt HMTV
                                 Nhà Thơ Nguyễn An Bình, Nhà Văn Trương Văn Dân, Elena , NV Nguyên Minh
                                Ngô Thị Mỹ Lệ, TA THH và văn thi hữu...
                    Tặng hoa: NV Nguyên Minh, Nhà Văn Nhà Giáo Hoàng Kin Oanh, Nhà Văn, nhà                                     Giáo , Nhạc sĩ:Thạch Đình Đoàn, Nhà Văn Đoàn văn Khánh và các con TA-THH
                                Nhà Giáo, nhà nghiên cứu phê bình văn học Hoàng KIm Oanh
                                Nhóm Quán văn và nhà thơ Hoài Huyền Thanh
                         
                                    Nhà Văn Đặng Châu Long và nhà thơ Hoài Huyền Thanh
                                                       Cùng Nhà Tho Phạm Thiên Thư
                                    Cùng với nhóm Hương Quê Nhà/Nguyễn Hoàng Quảng Trị
                Cùng Nhà  thơ Nguyễn An Bình, vc Nhà văn, Nhà giáo,Nhạc Sĩ: Đoàn Đình Thạch
                       Đạo diễn Nguyễn Vinh Sơn, Trạch An-Trần Hữu Hội cùng Vợ và con gái Vĩnh Thảo
                                     TA-THH, Lọ Lem Hoàng Thảo và nhà Báo Hoàng Văn Thụ
                          Cùng Nhà Báo Hoàng Văn Thụ và BBT Hương Quê Nhà /Nguyễn Hoàng
                   Cùng với Tiến Sĩ Hoáng Kim Oanh và các sv ĐH/XHNV Sài Gòn

 ….

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

giới thiệu trên Website art2all




Art2all.net ân cần giới thiệu :



HẠT MẦM TRÓT VAY
Tuyển tập Truyện ngắn của: Trạch An -Trần Hữu Hội
(NXB Hội Nhà Văn)

Ra mắt:
09 giờ 00 ngày 09/11/2014
tại Quán café Thủy Trúc,
Công Viên Lê Thị Riêng.
Đường Cách mạng tháng 8. Phường 15. Quận 10. tp HCM.

Nhà văn Nguyên Minh, chủ biên Quán Văn và Tác giả
trân trọng kính mời quý thân hữu tham dự và đón nhận





~~oOo~~

“…Mỗi con người tồn tại trong thế giới này, phải chăng là những hạt mầm, được định mệnh vay mượn từ hư vô, gieo ngẫu nhiên vào trần gian làm nên những số phận buồn đau, hạnh phúc…. Rồi một sớm mai kia, bỏ lại sau lưng những hoan lạc, ưu phiền của cõi nhân sinh, trở về đâu đó trong vô cùng ? ”  
(Truyện ngắn: “Số Phận”)

 
“…Mọi sự theo duyên mà đến, mọi sự theo duyên mà đi…”
“... Con ạ, Duyên- Nghiệp trùng trùng, chớ băn khoăn. Quá khứ thì đã qua…đừng vọng tưởng sinh phiền lụy. Con và vợ, con của con, chưa đủ duyên nên ly tán, khi đủ duyên ắt sẽ hợp.”
(Truyện ngắn: “Duyên-Nghiệp”)


“…:Lạy Cha, con luôn tin vào lòng yêu thương và tha thứ nơi Cha là vô cùng, xin Cha thứ tha cho một linh hồn tội lỗi trong thân phận mong manh của con Người mà ngài đã tạo dựng. Amen!”
(Truyện ngắn: “Sa ngã”)

Sài Gòn, tháng X. năm 2014.Trạch An -Trần Hữu Hội





 

Thư mời ra mắt truyện ngắn







                                     Trạch An Trần Hữu Hội là một trong những bạn viết xung lực của Quán Văn dù anh mới tập trung cầm bút khoảng ba năm trở lại đây - sau khi vượt thoát khỏi một cơn trọng bệnh đến tàn phế. HẠT MẦM TRÓT VAY là một tuyển tập gồm 21 truyện ngắn viết về những mảng đời rất thực (anh đã dự phần). Sách dầy 206 trang khổ 14 X 20cm do Hội Nhà Văn xuất bản giá bìa 80.000 đồng. Quán Văn hân hạnh giới thiệu và thân mời quý vị đến dự buổi ra mắt đứa con so này của anh vào 9.30 sáng chủ nhật 09.11.2014 (Tác giả & gia đình chiêu đãi cà phê) .
(Đoàn Văn Khánh- QV)
 

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

Việt văn mới so 15 và 16

Việt Văn Mới

VIỆT VĂN MỚI
nguyệt san số 15 & 16
phát hành ngày 15 . 10 . 2014



    với sự góp mặt của các tác gỉa :
. hồ thủy . từ kế tường . mai thục . tiến thảo . lý thị minh châu . nguyễn đoan tuyết . mang viên long . lê văn trung . phạm hồng thắm . phạm phù sa . giang trung học . bùi đức long . trần minh nguyệt . khải nguyên . trần tâm . chu vương miện . trịnh tuyên . trần hậu . dương phương toại . duy phi . nguyễn thị mây . hoàng yên linh . qúy thể . hoàng thị như huy . phan . đàm lan . vũ kiêm ninh . xuân thông . trương thị kim chi . lý thu thảo . nguyễn khôi . trần trương . diệp phương chi . nguyễn lệ uyên . trọng nghĩa . võ công liêm . ngô xuân tiếu . hoàng thị viễn du . phan chính . trần vấn lệ . lương văn hồng . từ sâm . nguyễn thăng . hoàng bích nga . hồ chí bửu . kiều văn . vũ thế long . trương văn dân . elena pucillo trương . hoàng gia cương . dương leh . hoàng vũ đông sơn . nam ninh . vương hoài uyên . phương thủy . trần huy thuận . huy định . trần nhuận minh . đổng ngọc hoa . phạm vũ . tâm nguyện . mạc triều . kiêm thêm . huyền viêm . lê hoài nguyên . vương thủy . từ vũ .

dầy 318 trang - khổ 13,5 x 20 cm

tranh bià của cố hoạ sĩ Hiếu Đệ .


PHỔ BIẾN KHÔNG CÓ TÍNH CÁCH THƯƠNG MẠI


PHƯƠNG CÁCH ĐỂ ĐỌC NGUYỆT SAN VIỆT VĂN MỚI EBOOK TRONG TRANG NÀY

1- Nhấn chuột vào hình bià màu vàng nguyệt san Việt Văn Mới ở phía trên.
2- Ebook xuất hiện lớn với tấm hình bìa nguyệt san Việt Văn Mới .
3- Nhấn chụt vào mũi tên lớn mầu trắng ở mé phải để lần lượt mở đọc từng trang .
4- Muốn mở chữ lớn : đưa mủi tên chuột vào giữa trang muốn đọc , ở đầu mủi tên hiện ra khung tròn với dấu + ,
nhấn chuột chữ sẽ mở lớn ( nhấn chuột chữ thu nhỏ lại ).


    

thư mời ra mắt Quán Văn số 26: Chủ đề " Hoài Khanh"


Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Truyện ngắn : "Miệng con trẻ!"






                           Suy nghỉ, lời nói và hành động hẹp hòi,                                nông cạn của con trẻ làm bi đát thêm thân phận của                                       người mẹ vốn không mấy hạnh phúc. Ôi, kiếp người!!!                   

    Ba người đàn ông cẩn thận đưa con Hường ra khỏi đám rễ lòa xòa của cây cỗ thụ bên suối, họ gọi to cho trên bờ biết là đã tìm thấy xác, cùng với sự tiếp sức của những người khác, họ dưa lên nằm trên bãi cỏ. Mọi người biết là không còn cách gì có thể làm cho nó sồng lại được bởi đã quá lâu. Từ chiều hôm qua đến trưa nay, ai cũng tưởng đã bị nước cuốn đi xa rồi, ai dè nó bị kẹt lại trong mớ rễ cây cách chổ nó xuống tắm chỉ chừng hai mươi mét!
    Chị Lành, mẹ của nó ngất đi bên xác con, hai tay, hai chân chị xoải ra, tóc chị rối bù, đôi mắt nhắm nghiền, bên mép chị dính một lọn tóc…thỉnh thoảng người ta nghe tiếng chị gào thảm thiết, giọng khào như tiếng mèo con:
    -Ôi...con..ơi…ơi!
    Chiều qua, khi đi thị xã về, chị dựng chiếc xe trước hiên nhà, không thấy con bé chạy ra như mọi khi, chị hoảng hồn nhớ lại câu nói của nó hồi đêm, “không lẽ nó làm thật!”.
     Chị chạy ngay ra suối, đôi dép chị mới mua cho nó mấy hôm, nằm ngay ngắn nơi gốc tranh!
     -Xóm làng ơi, con Hường nhà tui…con Hường nhà tui té suối. u …hu…u..hu !
     Người đi làm rẫy về ngang qua, kẻ trong xóm gần đó, nghe tiếng chị, chạy vội ra, hớt hải hỏi:
     -Nó té chổ nào, chổ nào?!
     Chị Lành không ngừng khóc chỉ đôi dép nơi gốc tranh…       
     Hai ba ngưới nhảy xuống, ngụp lặn tìm con bé, từ chiều hôm qua đến tối mit, họ thất vọng trở về… Sáng nay lại tiếp tục, họ lội xuống xa hơn nhưng cũng không thấy, cho đến khi không còn hy vọng gì tìm được, quay trở lui thì một người thấy dòng nước xoáy chổ gốc cây có vẻ khác thường, lại gần quơ chân xem thử, đụng mớ tóc lòa xòa của nó, anh ta la lên, mọi người xúm lại ngụp xuống, nó bị mắc trong đam rễ cây, người nó đã nhơn nhớt như rêu !
    Nhìn cảnh tượng chị Lành như thế, ai cũng xót xa… Trên trán con Hường có một vết cắt sâu, có lẽ do va vào đá. Dòng máu ở miệng đã khô nay lại chảy ra thêm một dòng nhỏ lấp lên vết cũ. Có tiếng ai đó nói to:
    -Không cứu được nữa thôi thì đưa chàu nó về nhà chứ nằm trên cỏ tội lắm, mới mười bốn tuổi đầu mà đi tắm suối một mình làm chi cho thiệt mạng cháu ơi!
    Đám người đi trong tiếng bàn tán thầm thì, ai cũng cho là nó tắm rồi vô tình sẩy chân chứ mùa này có lũ lụt gì đâu, nước đâu có chảy xiết như những ngày mưa!
    Căn nhà cấp bốn được xây năm trước, cấp cho hộ nghèo, chật chội với đám đông, ai cũng muốn nhìn con bé lần cuối. Nó lễ phép lại miệng mồm, gặp người lớn là nó chào hỏi từ xa. Ai cũng thương nó, thương cảnh côi cút của hai mẹ con.
     Mấy người xúm lại thay áo quần cho nó, lục tung chiếc rương, tìm mải mới có bộ đồ tươm tất, cô Hoàng là giáo viên của Hường, tìm trong chiếc tráp của chị Lành, lấy hộp phấn thoa đều lên khôn mặt đã chuyển qua tái sậm, cô lấy thỏi son bôi lên môi làm cho mặt con Lành tươi lên, trông như đang ngủ.
     Khi việc thay áo xong, họ ra hiệu cho cánh đàn ông, xúm nhau bưng chiếc giường ra đặt giữa nhà, ngay cửa chính, trước bàn thờ…
     Ông Thoại, có vẽ rành rẽ, ông cũng là người cao niên nhất, nghiêm trang đốt ba cây nhang lên bàn thờ, trước tấm ảnh của anh Thực, chồng chị Lành, chết lâu rồi, từ khi chị chưa về ở trong thôn này.
      Vài người thì thào:  Nghe đồn hồi còn sống anh hư hỏng, một hôm quá say, chở gái sau xe…chết vì tai nạn!
      Mọi người rồi ai cũng về nhà nấy, cánh đàn ông cẩn thận bắt thêm mấy bóng điện xung quanh, làm cho căn nhà bớt lạnh lẽo hoang vắng. Cón lại môt mình, chị Lành ngồi bệt xuống nền xi-măng, úp mặt lên ngực con Hường, hai bàn tay ôm lấy hai má con, khóc thảm thiết:
      -Ôi con ơi, sao dại vậy con ơi, mẹ xin lỗi con, hu…hu…. ôi, mẹ xin lỗi con.Hu.. Hu…Con có biết là mẹ cần ông ấy lắm không, ông ấy cũng sẽ thương con như con ruột mà… con ơi…hức… hức, con không biết là cha con đã tệ bạc với mẹ con mình  lắm sao… hức…hức...Hường ơi…Hường!!!
                                                              oOo
       Cân xong mớ phế liệu ít ỏi cho nơi thu gom, bà chủ đếm tiền đưa cho chị rồi hỏi cho có hỏi:
       -Hôm nay sao ít vậy Lành, con bé có khỏe không?
       -Dạ cũng thường chị.
       Phủi nhanh bụi và ten rỉ sét từ mớ phế liệu dính nơi quấn áo, chị Lành ra chố dựng chiếc xe cũ nát, đạp máy rồi ra ngõ quành theo hướng về làng…
       Chị Lành ngừng lai nơi cây xăng đổ xăng, tiện thể mua cho con một mớ táo, xong, chị leo lên xe, đạp mãi không nổ! Hai ngưới đàn ông cũng vào đổ xăng đi ra, dứng lại,  người ngồi sau nhảy xuống đạp giúp một hồi nhưng chiếc xe cứ xình xịch rồi như cũ, một người chỉ tay về hướng ngược đường vế làng:
      -Phải nhờ tới thợ rồi, có thể tại cái “Bu ri”. Gần đây có chổ sửa xe, chị đẩy một lát…
      Căn nhà xây chỉ bốn bức tường, nền nhám nhuốc dầu mỡ, người thợ đang dọn mớ đồ nghề cho vào chiếc thùng gỗ…nhìn chị, hỏi với giọng buồn buồn chán nản:
      -Xe sao vậy chị?
      -Không biết sao đổ xăng xong, đạp hoài không nổ!
      Người thợ leo lên xe đạp mấy cái rồi  lắc đầu…
      -Cái bình xăng con…Thôi chị lấy xe tôi về, mai tính, giờ tối rồi !
      Hôm lên trả xe, mới sáng sớm nên chưa sửa được, anh bảo chị cứ lấy xe anh đi mua phế liệu… Chiều về, trả xe thì anh mời chị ngồi uống nước, không lấy tiền công…Những lần sau, khi thì bơm, khi thì vá, khi thì thay cái bố thắng….anh đều không lấy tiền. Chị Lành cố nài nỉ nhưng anh cứ lắc đầu:
      - Có đáng chi, tui là thợ mà, khi nào hư cái gì đáng giá thì tui lấy tiền, đi mua đi cho kịp…
     Anh  Phúc và chị quen nhau như vậy.
     Một hôm, cây mít trong vườn chin mấy trái, mùi thơm lừng, chị nghĩ đến anh Phúc. Cắt một trái vừa vừa, chị bỏ vô chiếc giỏ móc sau xe đem cho anh . Nhà vắng, biết anh Phúc ở một mình, chị vào bếp định lấy dao xẻ giùm…anh lặng lẽ đến sau lưng chị, gần đến độ chị nghe hơi thở dồn dập bên tai, tay anh vuốt lên mái tóc, chi quay lại, muốn đưa tay đẩy anh ra xa, nhưng thấy dôi mắt anh hiền lành đắm đuối nhìn chị, chị thấy tồi tội.
     -Lành…Tui thương Lành!
     Hai tay anh vòng ôm lấy chị, người chị run nhè nhẹ, bàn tay chị cố giữ bàn tay anh, nhưng rồi cứ đi theo nó đến những vủng da thịt mềm mại trên thân thể đã từ lâu rạo rực, khát thèm trong cô quạnh. Anh dìu chị đến chiếc giường hẹp, chị lim dim, đôi tay ghì chặt thân thể anh Phúc, miệng bật ra những tiếng rên khe khẻ, thì thào… vô nghĩa!
     Sau hơn hai tháng, họ gần nhau hơn, chị đến với anh dù xe không hư hỏng gì. Một hôm mưa tầm tã, xe thủng ruột xẹp lép, chị gởi xe chạy về với anh, nhờ anh đem xe đến sang mớ phế liệu chở đến đại lý cân. ..Xong việc, anh chở chị về làng, chi không muốn anh vào nhà vì sợ con Hường trông thấy, anh nói :
      -Anh thương Lành thiệt tinh, từ khi vợ anh theo trai biệt tích. Buồn cảnh đời mình, anh đã thề cứ ở vậy không thèm lấy vợ nũa! Nhưng rồi gặp Lành, hoàn cảnh mình cô quạnh giống nhau, anh hứa sẽ thương con em như con ruột, chúng ta cho con  nó biết rồi mình sống với nhau em ạ…
     Khi hai ngưới vào nhà, con Hường cứ lấp ló, chị Lành gọi mãi nó không ra. Nghỉ là trẻ nít, thấy người lạ nó sợ nên anh  Phúc đi vào chổ nó đứng định làm quen, ai dè nó vùng chạy theo ngả sau. Anh cưới buồn chào chị Lành, trước khi ra xe, anh nói với chị:
     -Em cứ nói thiệt với con, nói anh sẽ thương nó như con đẻ, sẽ lo cho con học hành tử tế như con người ta, em đi mua phế liệu, anh sửa xe…không lẽ  không nuôi con tươm tất được !
     Tối hôm đó, con Lành nhắm mắt nằm im bên chị, khi chị định mở lời, con Lành quay mặt vào trong tường. Chi Lành ngồi dậy, dặt tay lên vai con lay khe khẽ. Con Hường bỗng ngồi dậy nói giọng tức giận:
     -Mẹ đừng nói gì cả, con khống muốn có thêm người nào nữa trong nhà mình!
     Chị lại nằm xuống, con Hường cũng nằm xuống, tính con bé chị biết, tuy ngoan nhưng trái ý nó việc gì là nó hờn cả mấy ngày. Đêm đó chị thao thức, con bé cũng trở người mấy lần.
     Hôm sau anh Phúc lại chạy xe theo chị về nhà, con Lành lại bỏ trốn ! Tối lại nắm ngủ, con Lành nói với chị:
      -Mẹ không thương con thì con cũng sẽ như con Tuyền !
      Chị giật mình nhớ tới con Tuyền. Năm ngoái, cha dượng nó tát nó mấy cái vì ham chơi trốn tìm để em nó té chảy máu đầu, nó bỏ chạy rất nhanh, trong khi mọi ngưới ai cũng xúm lại xem em nó thế nào…ai dè con Tuyền chạy ra suối, nhảy ngay xuống, đang mùa mưa lũ, nước cuồn phăng phăng không ai kịp cứu, chẵng ai dám nhảy xuống khi dòng lũ ngập bờ, ngập luôn cả đám tranh hai bên…Mấy ngày sau, nó tấp vào bờ ở làng dưới. Người nó trông thật thảm!
      Sáng nay khi ra đi, chi bần thần trong lòng nhưng rồi tự nhủ:
      -Thôi, chuyện đâu cón đó, từ từ rồi con nó cũng quên, hơi đâu lo miệng trẻ con, với lại anh ấy đã về ở trong nhà đâu !
                                                                  oOo
       Mấy ngày tang con Hường, anh Phúc ra mặt lo lắng, quán xuyến…Trong làng xầm xì nhỏ to nhưng anh cứ vờ như không nghe gì, có ai hỏi, anh nói là anh họ của chi Lành. Chị Lành như không còn chút sức lực nào, hai người dìu chị đi mà đôi chân chị cứ như khụy xuống, từ mộ trở về, chi nằm mê mệt!
       Anh Phúc nhờ y sĩ chuyền nước biển mấy ngày, chị có vẽ khà lên . Phục hồi dần sức khỏe. chị Lành nói vói anh Phúc:
       -Em cảm ơn anh.
       Anh mừng rỡ nhìn chị, nói:
       -Sao em nói thế, Con Hường mất đi, em càng cô quạnh, anh phải chăm sóc em chứ còn ai…
        Chị Lành lắc đâu rồi lặng im không nói, trong trí chị nhớ lại lời con Hường:
        “Mẹ đừng nói gì cả, con khống muốn có thêm người nào nữa trong nhà mình!”
        Nước mắt chị trào ra theo tiếng khóc rấm rức, một lúc sau chị nói, giọng  nghẹn ngào, xót xa:
        -Em cũng thương anh, nhưng chúng mình không thể sống cùng nhau anh Phúc ạ! Không thể, không thể nào được !
        Anh Phúc quỳ xuống gục mặt vào đôi chân chị:
        -Anh xin em, Lành, cho anh sống cùng em, hôm sớm có nhau…
       Chị bỗng khóc òa rồi hét lớn:
       -Con Hường chết vì em…vì em…vì anh! Ôi con ơi…Mẹ chưa khi nào có được hạnh phúc hức..hức… từ cha con, giờ mẹ cũng sẽ không bao giờ có thể có hạnh phúc …vì con, hức… hức… con ơi con!!!
        Anh Phúc không hiểu chị nói gì, vụt đứng dậy trố mắt nhìn chị:
        -Không phải nó đi tắm…?!
        -Không, không phải, Hu…Hu…Hu.u. u. con ơi con!!!

                                                                      Sài gòn, 11. VIIII. 2014.





Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Tập truyện "Hat mầm trót vay" Của Trach An-Trần Hữu Hội


                       
                                                          ( Cuối tháng X/ 2014)
                            
                               “…Mỗi con người tồn tại trong thế giới này, phải chăng là những hạt mầm, được định mệnh vay mượn từ hư vô, gieo ngẫu nhiên vào trần gian làm nên những số phận buồn đau, hạnh phúc…. Rồi  một sớm mai kia, bỏ lại sau lưng những hoan lạc, ưu phiền của cõi nhân sinh, trở về đâu đó trong vô cùng ? ”
                                                                   (Truyện ngắn: “Số Phận”)
                        
                      “…Mọi sự theo duyên mà đến, mọi sự theo duyên mà đi…”
                      “... Con ạ, Duyên- Nghiệp trùng trùng, chớ băn khoăn. Quá khứ thì đã qua…đừng vọng tưởng sinh phiền lụy. Con và vợ, con của con, chưa đủ duyên nên ly tán, khi đủ duyên ắt sẽ hợp.”
                                                                   (Truyện ngắn: “Duyên-Nghiệp”)

                          “…:Lạy Cha, con luôn tin vào lòng yêu thương và tha thứ nơi Cha là vô cùng, xin Cha thứ tha cho một linh hồn tội lỗi trong thân phận mong manh của con Người mà ngài đã tạo dựng. Amen!”
                                                                    (Truyện ngắn: “Sa ngã”)