Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Chỉ biết cười thôi !!!!


Chỉ biết cười thôi!!!

Phải chăng mọi Thập tự đều như nhau, nhưng kẻ mang nó lại có sức chịu đựng khác nhau…
Hôm nay, lại nhận được những lời chia sẻ chân tình, thân mến của thân hữu! Trong vòng sáu năm, những tai ương bệnh tật hay làm khó tôi, nhưng rồi cũng cứ cười và rất mừng vì còn cười được!
                                                  BV Hồng Đức, Gò Vấp

         NHà Văn Đặng Châu Long , với bùa hộ mênh tại bv Thống nhất. (Biểu chương Đức Mẹ Lộ Đức)

Nhớ lại nhiều đều, xãy ra với mình cũng như anh em của mình…Ai cũng có những nỗi khổ, những nỗi đau, những khốn khó trong đời…
Bên cạnh tôi, nhà văn Từ Sâm, 13 năm đi từ bệnh viên lớn đến bv nhỏ, từ có tiền đến hết tiền, bán dần những gì bán được…Thuốc Tây y, thuốc Đông y…đễ chữa bênh ung thư, và cuối cùng anh đã sống!
Ngày thôi nôi đứa con đầu lòng cách nay 30 năm. Tôi tìm mua cho cháu cuốn sách, tôi tình cờ tìm được cuốn ”Quy luật muôn đời” của nhà văn Nodar Dumbatzer: ("Con người ta cần ốm nặng ít nhất một lần trong đời. Như vậy sẽ có dịp phân tích và đánh giá lại toàn bộ quãng đường đã qua.." – (Batsana.)
Thân thể nằm bất động trên gường bệnh, bằng suy tưởng, hồi ức, bằng trò chuyện với 2 người bệnh cùng phòng là Đức Cha Iôram và bác thợ giày Bulika, Batsana tìm lời giải đáp cho những câu hỏi: Ta sinh ra đời để làm gì? Hạnh phúc là thế nào? Bản chất của cái Thiện là gì? )
Mấy ngày gần đây, anh Lê Viết Yên ( Việt Yên Lê) có đưa lên status tác phẩm này.
Tôi thì hai hôm nay nằm bệnh viện, (không nhớ là lần thú mấy trong vòng sáu năm) Cũng không thôi thao thức về mình, về tha nhân.
Hôm qua, tôi hơi thất vọng khi biết rằng bệnh “Tắc nghẽn phế quản mãn tinh- POCD” là bênh khó chữa lành, sẽ tái lại khi gặp một diều kiên như: Phấn hoa, lông thú, hóa chất, lạnh, khói bụi, khói thuốc lá...Và: “tỷ lệTử vong khá cao.”
Các bạn mới, là bệnh nhân lâu năm, tuổi cao có, tuổi trung niên có…18 năm mắc bệnh có, chín năm có, mới mắc có…Tôi là lính mới!
Mỗi năm trung bình họ cấp cứu ba lần…mỗi lần điều trị 15, 18 ngày…
Sau đó về làm việc nhè nhẹ, giữ gìn, tránh các nguyên nhân…
Chà, phiền toái thật, cứ tắc thở, chạy, hú vía…còn kịp. Rồi chữa…rồi cấp cứu…Thế này thì chán quá phải không các bạn.
Nhưng tôi cũng suy nghĩ lại, nếu khỏe mạnh hoàn toàn như một số người được hồng ân của Trên Cao thì không nói làm gì ( hiếm có). Còn biết bao bênh tật khác mà nếu mắc phải còn khổ hơn bênh COPD nhiều:
- Nếu ta mang bệnh suy thận. Hàng tuần phải đi chạy thận từ ba-bốn lần. tốn kém, đau đớn…Nếu không có ái đó hiến thận (Và ta có điều kiện kinh tế đễ ghép) thì xem như vô vọng!
- Bênh tai biến mạch máu não, nằm liệt hoặc sống thực vật chờ ngày chết.
- Những bênh thoái hóa cột sống, khớp gối…đau nhức thường xuyên hoặc những lúc trở trời..,
Ôi thôi, Thập giá nào mà không nặng. Chỉ có thái độ đón nhận, chịu đựng…sao cho nó trở nên bớt nặng nề trong kiếp con Người này mà thôi!
Chính Chúa Giê su, trong vườn cây dầu, trong đêm bị nộp cho quân dữ để chịu đóng đinh, còn phải toát mồ hôi máu, ngước mắt lên trời: “ Lạy Cha, nếu có thê, xin Cha cất chén đắng này. Nhừng không theo ý con…”
                                       ****
Có một câu chuyện mà có lẽ ai cũng biết, nhưng tôi vẫn kể lại: “ Một hôm, có anh kia vác một cây Thập giá đến với chúa Trời, vùa thở vùa trách móc:
- Cha ơi, sao cha cho con cái Thánh giá gì mà nặng quá thế này, cho con đổi cây khác đi Cha!
Chúa Trời nhẹ nhàng:
- Thế à con ta? Thôi thì còn đó đống Thánh Giá. Con lựa một cái nảo nhẹ nhất mà mang…
Anh kia vất vội cái Thánh Giá của mình vào đống…rồi lật, vác lên lượng sức…rồi ném xuống, vác lên ướm rất nhiều lần những cây Thánh giá.
Cuối cùng anh ta mừng rỡ :
- Có rồi Chúa ơi, cái này nhẹ, vừa sức con…Sao Chúa không cho con từ trước?
- Thế à, có nhẹ không con?
- Nhẹ mà.
- Ừ, thế thì con nhận lấy. Nhưng con xem lại là nó có phải là cái bấy lâu con đã mang không?
Anh kia nhìn lại. ủa sao quen quen…Chống hẵn xuống đất nhìn kỷ:  Đúng là cây mà mình đã mang bấy nay!
Con Người. Thượng đế tạo ra con Người khác con vật rất nhiều…Biết thương yêu, biết chịu đựng và nhất là mến yêu sự sống…
Tôi mang máng nhớ rằng trong tác phẩm nào đó nhà văn Saint Exupery. Đã cho nhân vật của mình nói, sau khi trở về từ tai nạn, máy bay rơi vào một cái khe, mà thổ dân nơi đây đều lắc đầu khi nhắc đếndói khát đến ăn hết đôi giày da:
“ …Những gì tôi đã làm, không có con vật nào làm được !”

                                   
                                                    ******

                                               Tháng 11/2016.
Viết sau 16 ngày nằm điều trị Suy tim cấp tai bênh viên Thống Nhất. SG.





3 nhận xét:

  1. Xin chia sẽ với bạn, hôm nay mới biết bệnh tình. Cố gắng mà vác, thập giá nào cũng nặng... cho đến khi đến đồi Gongotha thì cắm nó xuống. Chúc mừng giáng sinh 2016.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu quá Hoan, Bệnh cũng khá trần trọng...Suy tim độ 3. Tết này có về Quảng Thuận không, tớ về tối mồng một...mồng năm vào lại. Chúc khỏe nhé...

      Xóa