Chuyện của 42 năm về trước....
Họa sỹ Phạm Văn Hang và Trần Hữu Hội
năm 1972. Quảng Trị quê tôi hoang tàn vì bom đạn. Người dân chúng tôi dắt dìu nhau tìm chốn dung thân…rời xa quê cha đất tổ.
Những đoàn dân di cư vào Nam
tìm đất mới mưu sinh. Theo sự hướng dẩn của các Nhà Sư, các Linh Mục…Gia đình
tôi theo một số bà con vào lập cư ở Sông Pha, Ninh Thuận. Dưới sự hướng dẩn của
các Linh Mục, trong đó có Lm Đổ Bà Ái…Cha lấy hai chử đầu của hai tỉnh ghép vào
nhau đặt tên cho khu định cư : Quảng Thuận. ( Quảng Trị - Ninh Thuận). Khu đinh
cư nằm trên tuyến QL 14. nối Ninh Thuận với Đà Lạt. ( Khoảng Km 28 đến Km35.)
Với tâm trạng ai ai cũng cánh cánh trong lòng là sẽ có ngày trở lại Quê Hương
Quảng Trị…Ai ngờ rắng đây chính là quê hương thứ hai, qua hơn hai thế hệ tiếp
nồi qua đi và sẽ còn mãi…Nhiều con dân đã nằm xuống nơi đây với mồ yên mả đep !
LM Đổ Bà Ái và một số thanh niên Quảng Thuận ngày nào
Riêng tôi, đã sống ở nơi này trọn 40 năm.(1973- 2013 ).Chỉ mới ba năm trước,
tôi mới đưa gia đình vào Sài gòn định cư…
Những ngày mới đặt chân lên dất này, tôi cùng một số bạn bè. phần nhiều là Sinh
Viên, Học Sinh lập nên một bút nhóm, lấy tên là: HỘI HŨU. Quy tụ bạn bè cùng
yêu thơ văn… nơi vùng đất mới. Với các bạn: Phan Nguyên Trầm (Phạm Văn Vinh)
Trầm Cung ( Huỳnh Do) Nguyễn Vinh Sơn, Nguyễn Thoại Ngôn ( Nguyễn Ngọc Hiến )
Nguyễn Hưỡng, Lê Viễn Tuân và Trạch An ( Trần Hữu Hội ).
(nhóm chúng tôi, sau năm 1975 một số rời quê định cư ở nước ngoài, một số làm
ghề giáo, có anh Nguyễn Vinh Sơn vẫn đam mê nghệ thuật, trờ thành đạo diển (
Phim : Dất Phương Nam, Trăng nơi đáy giếng….) và tôi, còn cầm bút tham gia sinh
hoạt vhnt cùng nhóm anh chị em trong nhóm: Quán Văn. Sài gòn.
Với sự trợ giúp của nhiều ân nhân, trong đó có Nhà văn: Trần Hữu Ngũ ( nhà in
Roneo Nguyễn ở Phan Rang ) Họa sĩ: Phạm Văn Hạng. Giúp đỡ thiết kế, vẽ tranh
bìa… Dĩ nhiên tất cả đều giúp không và tự nguyện! Chúng tôi Ra dược 3 số thì
tháng 4/1975 đên. Chúng tôi gác những ước mơ văn chương, lao vào cuộc mưu sinh
khốc liệt cùng cả nước!
Họa sĩ Phạm Văn Hạng vào thời gian này rất bận với những công trinh ở Sài Gòn,
Đà Lạt…và tại nơi đất mới này, anh cũng bận rộn với công việc kiến trúc một
ngôi giáo đường lớn, một khu vườn tượng dự tính sẽ là công viên trong tương
lai.
Nhà tôi gần nhà anh Phạm Văn Hạng nhất, nên thường xuyên gặp gỡ anh, ngồi nghe
anh nói, xem anh vẽ…Thức khuya cùng anh thì có thể nhưng dậy sớm để làm việc
như anh thì chưa bao giờ, bởi anh luôn làm việc từ 03 giờ sáng ( Sau này, lần
uống cà phê mới đây tại nhà anh, tôi hỏi anh thói quen ấy còn không? Anh xác
nhận là vẫn còn, thường thì 04 giờ 30,hiện nay, anh ấy đang ở vào cái tuổi 75!!!.
Dã có duyên thì sẽ còn gặp…chuyện của 43năm sau:
Sinh hoạt cùng anh chị em trong nhóm Quán Văn từ năm 2013. chúng tôi thường có
những buổi cà phê cùng nhau. Tôi biết anh Nguyên Minh, người đã đã hình thành
và trao lại nhà in cho anh Trần Hữu Ngũ để vào sài gòn lập nên tờ Ý Thức, trước
năm 1975.
Một hôm, nhà văn Trương Văn Dân gọi, báo tin cà phê sáng mai, anh cho biết có
anh Hiếu Tân từ Vũng Tàu lên, anh Nguyên Minh, Hoàng Kim Oanh, Đặng Phú Phong
về từ Hoa kỳ, Lê Viết Yên,Ngô Thị Mỹ Lệ, Phan Trường Nghị, Nguyễn ngọc Thơ,,
Chị dkg Phùng Chí Thu và nhiều anh em trong nhóm QV sài gòn cùng cò mặt, đăc
biệt có họa sĩ,điêu khắc gia Phạm Văn Hạng và nhà khoa khọc Nguyễn Đăng Hưng
cũng sẽ tham dự.
Nhiều năm nay, tôi canh cánh trong lòng mong có ngày gặp lại anh
Phạm Văn Hạng. Bởi trong những ngày loạn lạc 1975. tôi đã có một lần ghé nhà
anh ở Quảng Thuận. Trong hoàng tàn, những tấm hình chụp lại các tác phẩm của
anh vung vãi khắp nơi…Tôi nhặt lại được gần 20 tấm, vừa hội họa vừa diêu
khắc.Từng ngồi xem anh vẽ tranh, nghe anh nói về hội họa… và cách làm việc
không mệt mỏi trước giá vẽ trong những tháng ngày trước, Tôi trân quý những tấm
hình này như những tác phẩm hội họa đich thực. tôi biết anh cũng sẽ trân quý
những bức hình mà tôi còn lưu giữ được, nó là những đứa con tuy không còn
nguyên vẹn hình hài nhưng là ký ức và những thao thức của anh. cha đẽ của những
bức tranh ấy. Tôi đến cùng anh em, lặng lẽ trao cho anh Phạm Văn Hạng những tấm
hình ấy…Không dấu được nỗi vui, anh vừa xem vừa gọi tên những đứa con: Ôi: Chạy
Loạn, Bố cục, Tranh Hùng, Dáng Xuân, Vỏ Tướng…43 năm rồi!!! những tấm hình đã
úa vàng nhưng những kỳ ức thì chắc chắn không vàng úa theo thời gian.
Tôi gặp lại anh vài lần sau lần gặp ấy, những công trình tranh, tượng cuốn anh đi: nay Quảng Trị, mai Vũng Tàu mốt Dà Lạt chiếm hết thời gian của anh.
Những hôm vừa qua, phải vào nằm bệnh viện Thống nhất cấp cứu và diều trị sau cơn suy tim cấp. Con gái tôi giữ máy, báo tin là bác Phạm Văn Hạng có báo là sẽ đến thăm…Tôi không tin là anh ấy có thời gian…
Hai hôm nay xuất viện về nhà. Sáng nay, con gái tôi báo là phải ra đón anh ấy…Tôi nhìn đồng hồ: 7 giờ sáng. Với ai thì hơi sớm nhưng với anh PVH, thì giờ này đã là khá trưa so với lịch thời gian làm việc một ngày của anh.
Ngồi cùng nhau chừng 30 phút, Uống vội tách trà, Khích lệ vài câu,anh khen tôi vẫn còn thần sắc của kẻ chưa bị số phận gọi về, anh ôm tôi chúc mừng, chào để ra phi trường, lên Dà Lạt với công trình…đang dang dở!
Xin cảm ơn những anh chị em bạn viết, bạn văn, độc giả gần xa. Trên facebook… đã có những lời chúc, khích lệ tôi trong những ngày qua. Cảm ơn anh Phạm Văn Hạng. Bao năm rồi tôi vẫn cố học theo phong cách làm việc của anh…tuy chưa đạt đến được những gì ấp ủ ước mong, ( Lượng tác phẩm đồ sộ khắp nơi ) nhưng anh vẫn là một mẫu mực cho tôi luôn nhắc nhở mình phải làm việc hết mình cho những đam mê.. Trong những ngày cầm bút còn lại.
Sài gòn chúa nhật 11. 12. năm 2016
Trần Hữu Hội
Tôi gặp lại anh vài lần sau lần gặp ấy, những công trình tranh, tượng cuốn anh đi: nay Quảng Trị, mai Vũng Tàu mốt Dà Lạt chiếm hết thời gian của anh.
Những hôm vừa qua, phải vào nằm bệnh viện Thống nhất cấp cứu và diều trị sau cơn suy tim cấp. Con gái tôi giữ máy, báo tin là bác Phạm Văn Hạng có báo là sẽ đến thăm…Tôi không tin là anh ấy có thời gian…
Hai hôm nay xuất viện về nhà. Sáng nay, con gái tôi báo là phải ra đón anh ấy…Tôi nhìn đồng hồ: 7 giờ sáng. Với ai thì hơi sớm nhưng với anh PVH, thì giờ này đã là khá trưa so với lịch thời gian làm việc một ngày của anh.
Ngồi cùng nhau chừng 30 phút, Uống vội tách trà, Khích lệ vài câu,anh khen tôi vẫn còn thần sắc của kẻ chưa bị số phận gọi về, anh ôm tôi chúc mừng, chào để ra phi trường, lên Dà Lạt với công trình…đang dang dở!
Xin cảm ơn những anh chị em bạn viết, bạn văn, độc giả gần xa. Trên facebook… đã có những lời chúc, khích lệ tôi trong những ngày qua. Cảm ơn anh Phạm Văn Hạng. Bao năm rồi tôi vẫn cố học theo phong cách làm việc của anh…tuy chưa đạt đến được những gì ấp ủ ước mong, ( Lượng tác phẩm đồ sộ khắp nơi ) nhưng anh vẫn là một mẫu mực cho tôi luôn nhắc nhở mình phải làm việc hết mình cho những đam mê.. Trong những ngày cầm bút còn lại.
Sài gòn chúa nhật 11. 12. năm 2016
Trần Hữu Hội
câu chuyện rất hay
Trả lờiXóa