Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Quán Văn với Tôi ( Bài viết nhân kỷ niệm Năm năm tập san VHNT Quán Văn và ra mắt số 40)


Quán Văn với Tôi.

·    Trạch An-Trần Hữu Hội.
         

                                                  Quán Văn với Tôi. 
  
Những ngày sau Giáng sinh năm 2010, tôi trở về nhà, bỏ lại cái chân phải tại Bệnh viện 115, Sài gòn. Do căn bệnh “Tắc động mạch chi”.
       Bằng hữu đến thăm, an ủi chân tình với mất mát xác thân, tôi không thể không  buồn trong lòng, nhưng vẫn cười, nói vui với mọi người: Còn sống thế này là may rồi!
       Vâng, trong kiếp người mong manh, tôi tin là có sự Rủi - May của số phận.
Mất đi một cái chân, nhưng tôi còn một cái đầu khá tỉnh táo, một tâm hồn luôn khao khát sống, khao khát hạnh phúc…Với tôi, vẫn là một hồng ân so với muôn trùng khổ đau của kiếp làm người trong cõi nhân sinh.
Cũng vào thời gian cuối năm, năm 2013. Tôi quyết định vào Sài gòn ở cùng các con đang học và làm việc ở đây. Rời bỏ vùng đất Ninh Sơn, Ninh Thuận, nơi mà tôi đã gắn bó hơn bốn mươi năm không là việc dễ làm. Từ cơ ngơi vật chất đến tình cảm tinh thần!
Nhưng rồi tất cả đều thuận tiện, tôi đón cái tết đầu tiên cùng con cái, lại có thêm cháu nội ngoại đã định cư ở Sài gòn từ trước cùng đến, nên cái tết thêm ấm cúng và vui vẽ!
Những ngày này, tôi luôn nhớ đến một người, đang chống chỏi với căn bênh ung thư, anh ấy biết là tôi đã vào Sài gòn, chúc mừng sự suôn sẽ trong việc bán và mua nhà, anh cũng chúc tôi sớm ổn định cuộc sống nơi thành phố này và hẹn gặp nhau khi có thể.
Tôi đã quen biết anh, đã tâm sự cùng nhau về bệnh tật, những câu thơ và tâm trạng trong phòng MRI, đã cùng chia vui với anh trong chuyến anh đi sang Pháp gặp gỡ thân tình bè bạn…qua email và điện thoại.
Tôi hy vọng gặp anh sớm, nhưng những ngày tết là ngày gia đình sum họp, tôi tôn trọng thời gian quý báu này của anh, không gọi cũng không email…
Tôi không ngờ trong thời gian này anh phải ra vào bệnh viện nhiều lần…Rồi cuối cùng, tôi biết tin anh đã ra đi qua trang Facebook của một người bạn sinh hoạt trong nhóm Quán Văn: Hoàng Kim Oanh.
Muộn màng, tôi đến cùng anh trong đêm tiễn biệt của thân hữu.
Anh Chu Trầm Nguyên Minh.(*) Chúng ta có duyên biết mà không có duyên gặp nhau, dù đã ở cận kề!
Tôi có bài dăng trên tập san VHNT Quán Văn số 15, số có chủ đề về Sông Dinh, con sông nhỏ hiền hòa của Phan Rang-Ninh Thuận. Bài do anh Chu Trầm Nguyên Minh chọn: “Rủi-May”.
Từ đó, tôi biết tên một số anh chị em, là cây bút thường xuyên của nhóm nhưng chưa hề gặp ai.
Đêm tiễn biệt, tôi đến thắp nhang trước linh cửu nhà thơ, tác giả “Lời tình buồn”. Tấm chân dung không lạ vì đã nhiều lần trông thấy anh, tập thơ anh tặng mấy năm trước cũng có hình…Trong khói nhang, tôi nói: Không muộn, cũng không mất đi…khi tôi mãi còn có anh trong lòng, phải không anh!
Đêm hôm ấy, tôi biết nhà văn Nguyên Minh, chủ biên Quán Văn. Hoàng Kim Oanh, Trương Văn Dân và Elena. Ngoài ra không biết ai trong rất đông bằng hữu đến tiễn anh.
Tôi xúc động không kìm được nước mắt, khi nhà văn Nguyên Minh đứng trước di ảnh của anh, chắp hai bàn tay, kẹp ở giữa tuyển tập: “Quán Văn và Chu Trầm Nguyên Minh” đầm đìa nước mắt lâm râm…(sau này tôi được biết, anh đã khấn cùng người bạn đời, người bạn văn thân thiết: Hãy phù hộ cho tôi ra được đến số QV 100, chúng ta gặp lại nhau!).
                                                   ****
Trong những nhu cầu mà con người luôn mong mỏi, có ước mơ được sống, được giao tiếp đổi trao, sẻ chia tình cảm, hạnh phúc khổ đau…cùng tha nhân. Minh chứng rõ ràng và đầy đủ về sự hiện hữu của con người trong cuộc nhân sinh, được phản chiếu từ tấm gương của tha nhân, bằng hữu.
Tôi có một gia đình, ấm êm, yên bình với những gì đơn sơ nhất, nhưng chưa đủ, tôi cần có bằng hữu, cần có tình thân chia sẻ những buồn vui…của đời thường.
Sài gòn, nơi định cư mới và cũng có thể sẽ là chồn nương thân đến cuối đời.
May mắn cho tôi, cái duyên quen biết anh Chu Trầm Nguyên Minh đưa tôi đến với nhóm vhnt Quán Văn. Tôi được đón nhận như một người bạn, một người anh em, thân tình ấm áp.
Tôi vẫn viết từ sau ngày bị cắt chân, gởi bài cho các trang web trong và ngoài nước…Và từ số 17, tôi đã tham dự thường xuyên các buổi ra mắt Quán Văn, dù có bài hay không.
Năm 2014. Tôi xuất bản một tuyển tập, gồm những truyện ngắn đã đăng với cái tên: “Hạt Mầm Trót Vay”. NXB Hội Nhà Văn.
       
 
     
                       

                                            Ra mắt “ Hạt Mầm Trót Vay”.

Trong đời mình, tôi chưa bao giờ hân hoan như ngày ra mắt tập truyện. Nhà văn Nguyên Minh, đã ưu ái đứng tên trên thư mời bằng hữu, bạn viết, bạn văn-thơ…một tuần trước ngày ra mắt. Tại quán Thủy Trúc công viên Lê Thị Riêng, quận 10. Rồi hôm đó, anh đã ân cần giới thiệu tôi và tập truyện ngắn đầu tay với mọi người.
Anh Đoàn Văn Khánh không nề hà làm MC cho cây bút không tên tuổi trên văn đàn: Trạch An-Trần Hữu Hội. Anh Đoàn Đình Thạch, cô Hoàng Kim Oanh, Hoài Huyền Thanh nêu cảm nhận, sẻ chia điều tâm đắc về những câu chuyện, trong tập truyện…nhà thơ Nguyễn An Bình từ Cần Thơ cũng lên tham dự, tình nguyện làm phó nháy cùng anh Đặng Châu Long. Nguyễn Công Thụ…Cho tôi có những tấm hình kỷ niệm vê sự kiện này!
Quán Văn có các anh chị nhiệt tình đến cùng tôi: Nhạc sĩ nguyễn Phú Yên, anh Vũ Trọng Quang, anh Từ Hoài Tấn, anh Nguyễn Miên Thảo, anh chị Trương Văn Dân-Elena, Thơ Mã Lam, Nguyễn Ngọc Thơ, Ngô Thị Mỹ Lệ… Nhạc sĩ Nguyễn Nhi cũng hát tặng những nhạc phẩm của anh cho ngày vui.
Nhóm cựu Hs Nguyễn Hoàng (Quảng Trị), BBT Hương Quê Nhà và rất nhiều bạn văn, thân hữu…tham dự. Tôi rất vui khi có một nhóm Sinh viên trường Đh HK/XHNV và cô bé Hoàng Thảo với chiếc xe lăn, biết tin, đã đến tặng hoa và sẻ chia  với tôi niềm hân hoan, hạnh phúc…
Tôi vẫn nhớ hoài mấy lời mở đầu của anh Đoàn Văn Khánh: “Trong cái rủi có cái may, trong cái mất có cái được. Trần Hữu Hội sau khi bị mất một chân, mới có thời gian cầm bút ghi lại những mảng đời rất thực mà đa số tác giả có dự phần, trong tập truyện “Hạt Mầm Trót Vay”.
Năm sau. 2015, nhà Xuất bản Chương Văn ở Hoa Kỳ cũng đã Xuất bản lại “Hạt Mầm Trót Vay” và phát hành trên mạng phân phối toàn cầu: Amazon.
               

                                 Bìa “Hạt Mâm Trót Vay”- Nhà XB Hội Nhà Văn..2014.
                         

                  Hình bìa “Hạt Mầm Trót Vay”. NXB ChươngVăn, Hoa kỳ 2015                                                      
                                                           ****
Quán Văn đã đi một đoạn đường Năm năm, (Tháng mười, 2011- tháng mười 2016) với 40 số. Vẫn với tôn chỉ là sân chơi của mọi người, của tất cả những ai yêu thích Văn Chương,

                         

                                          Ra mắt QV 38. “Bên sông Côn”
     Cà phê cùng GS Nguyễn Đăng Hưng, KTS, HS Phạm Văn Hạng, chủ biên Nguyên                                          Minh và thân hữu Quán Văn.

Gần ba năm tham dự những lần ra mắt đầy niềm vui. Tôi được khá nhiều trong những lần đó.
Gặp gỡ những cây bút đàn anh, có những người mà trước đây tôi ngưỡng mộ, không hề nghĩ là có một ngày gặp mặt, bắt tay thân tình với nhau như: Nhà văn Mang Viên Long; nhạc sĩ Nguyễn Phú Yên, Tôn Thất Lan; dịch giả, nhà thơ Thiếu Khanh, nhá Biên Kịch và phê bình phim Sâm Thương; Bác sĩ, nhà văn Đỗ Hồng Ngọc, nhà thơ Phạm Thiên Thư, Trần Dạ Lữ, Võ Chân Cữu, Võ Quê; Triệu Từ Truyền, nhà văn Kiệt Tấn, nhà phê bình Đặng Tiến…Các anh đã lớn tuổi nhưng vẫn năng động, sức sáng tác vẫn tràn đầy và nhất là rất chân tình với những người cầm bút muộn màng như tôi.
Tôi vẫn tin có sự Rủi-May trong cuộc đời, ít ra là với số phận của tôi!


              
                                                    Trạch An-Trần Hữu Hội
                                                  Sài Gòn, tháng 9, năm 2016.
      
                                 

    (*) Nhà thơ Chu Trầm Nguyên Minh. Tác giả bài thơ: " Lời tình buồn" Nhạc sĩ Vũ Thành An  phổ thành ca khúc cùng tên.                               













                       



>





                       



1 nhận xét: